Nhím xù Blog tình yêu tuổi học trò: tháng 7 2013 Nhím Xù a:hover {text-decoration:none; color:#D570EE; text-decoration:none; font-weight:bold; background-image:url(http://www.addemoticons.com/emoticon/love2/AddEmoticons10314.gif);}

Tình yêu tuổi học trò, ai còn nhớ

Tình yêu tuổi học trò, ai còn nhớ

Tuổi học trò là thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người, bao mộng mơ và hồn nhiên trong trẻo,nhất là những năm cấp 3 với biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn đáng nhớ.

Với mình có lẽ điều đáng nhớ nhất là mối tình đơn phương dễ thương, vụng về đáng nhớ "nỗi lòng chưa một lần dám nói". Người bạn mà mình thân thiết nhất trong lớp cũng là người mà mình thích, đã nhiều lần mình muốn bày tỏ tình cảm, có những lúc rất quyết tâm, tình cảm trào dâng mãnh liệt; cố gắng dặn lòng lấy hết can đảm để nói ra tấm lòng...nhưng chả hiểu sao mỗi khi đứng trước mặt người bạn ấy, nhìn vào đôi mắt ấy con tim mình lại bối rối, mọi quyết tâm chạy hết đi đâu mất. và cứ như thế, mỗi khi lần lữa là cơ hội nói ra lời yêu của mình lại trôi qua đầy đáng tiếc! 


- Năm lớp 10, khi mới chân ướt chân ráo vào cấp 3, mình chưa có gì ấn tượng lắm đối với bạn. Chỉ biết bạn qua thằng bạn thân, ngày xưa học cùng cấp 2. Ấn tượng duy nhất của mình về người ấy là làn da trắng trẻo, đôi mắt híp mà mỗi lần người ấy cười lại tít hết cả vào mình rất thích ngắm bạn khi bạn cười, không hiểu sao cuốn hút đến vô cùng.

- Năm lớp 11, khoảng cách là 5m. mình và bạn ngồi hai dãy khác nhau, mình ngồi bàn dưới nên thỉnh thoảng trong lớp hay nhìn trộm bạn.hehe.cái này chắc nhiều người trải qua rồi nhỉ . Trong mình đã phần nào hình thành tình cảm cho bạn, sau những lần nói chuyện phiếm mình cảm thấy muốn gần bạn nhiều hơn, muốn gặp bạn thường xuyên hơn để có cơ hội ngắm bạn ở cự ly gần.

- Năm lớp 12, khoảng cách chỉ còn là 1m, mình và bạn ngồi hai bàn đối diện nhau. Mình còn nhớ mãi những lần trao đôi bài, chí chóe, bàn bài trong giờ kiểm tra bị thầy giáo bắt được, ghi vào sổ đầu bài rồi bị phạt trực nhật, hihi, lần đó cực kỳ đáng nhớ nhá ^^. Ngồi gần giúp mình có cơ hội nhìn bạn nhiều hơn và mình biết rằng bạn chính là người mà mình kiếm tìm bấy lâu nay. Năm lớp 12 cũng là năm mà có nhiều để lo nhất, bâng khuâng trước bao điều, lo lắng về tương lai, những kỳ thi sát hạch, thi tốt nghiệp rồi thi đại học... Đã nhiều lần mình muốn bày tỏ với bạn nhưng lại sợ, sợ làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của hai đứa nên lại để cơ hội trôi qua!


Ngày chia tay, trong lòng ai cũng bồi hồi xao xuyến, những kỷ niệm đẹp nhất, những đứa bạn nghịch ngợm nhưng lại rất thân thiết, nhưng lo lắng cho kỳ thi đại học quyết định cuộc đời...Mình cũng không còn gì hối tiếc trong quãng thời gian tuyệt vời ấy, không thể nào quên. Và cuối cùng mình đã quyết định chôn sâu tình cảm vào đáy lòng, để cho mối tình đơn phương vụng về ấy in sâu trong tim như ký ức đẹp nhất cuộc đời này! Khi đã vào đại học, ai đứa vẫn học chung trường nhưng không được gặp nhau thường xuyên như ngày xưa vì hai đứa học ở 2 khoa khác nhau và lịch học thì khác nhau hoàn toàn. Cùng với đó là những bộn bề cuộc sống, những lo toan cơm áo gạo tiền đã khỏa lấp đi những cảm xúc tuyệt vời!

Nhưng minh chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì đã dành tình cảm cho người con gái ấy! Người con gái đầu tiên đã làm cho mình rung động.

Học trò là thế, hồn nhiên, trong trẻo và đáng nhớ!.

Chuyện tình yêu học trò

Chuyện tình yêu học trò

Bài viết sau được trích từ mục Tâm Sự của Vườn ươm tâm hồn. Một bạn trai đã gửi gắm rất nhiều tâm tư, tình cảm của mình vào bài viết này. Vườn ươm tâm hồn xin trích đăng lại bài viết này và chúc cho chuyện tình của các bạn mãi đẹp như thuở học trò thật trong sáng và nhiều mộng mơ.


Lúc nhỏ, mình cứ khăng khăng đòi đi tu và sống như một thầy tu, không ăn thịt, không sát sanh và cũng không nghĩ tới chuyện lấy vợ. Mình nghĩ đó là một sự ràng buộc và chẳng có gì thú vị khi yêu một người con gái. Người ta nói: "ghét của nào trời trao của nấy", ở đây cũng không phải ghét mà chỉ là không muốn nhưng cái gì tới cũng sẽ tới...

Từng được mọi người biết tới bởi một số tính đặc biệt, trong đó có nhát gái. Hi, cho tới năm lớp 9 thì mình chưa dám nhìn thằng vào mắt một cô gái nào (trừ bạn học đã quen lâu) và luôn nổi mặt đỏ lên vì ngại. Rồi khi lên tới cấp 3, mặc dù cũng chưa nghĩ tới mình sẽ yêu ai nhưng cũng cảm thấy thích nói chuyện với các bạn về chủ đề yêu và từ lúc nào mình trở thành một cái cây ngồi nghe người khác tâm sự về chuyện tình của họ, đôi khi lại cho họ một lời khuyên và tư vấn theo cách mình nghĩ. Rồi từ đó, hết nam đến nữ, mình được họ tin tưởng và quý như một người bạn thân, có lẽ họ cũng cho mình biết yêu là như thế nào và trải qua như thế nào. Một kinh nghiệm hiếm có phải không các bạn :)
Năm lớp 10, kế lớp mình có một cặp song sinh nữ HL khá đặc biệt, họ giống nhau là chuyện bình thường nhưng họ được cùng được học lớp chọn ban A như mình và có vẻ rất thông minh nhanh nhẹn. Biết thế thôi chứ cũng không quan tâm lắm.

Qua tới lớp 11, họ vẫn học phòng kế lớp mình, lúc này mình biết thêm rằng họ ngoài học giỏi, đẹp gái lại có giọng hát rất hay và thùy mị hơn người khác, bởi chưa bao giờ mình nghe họ chửi ai một câu nặng, khi giận thì họ im lặng và thường kể cho nhau nghe rồi thôi. Mình cũng quý điều đó mà bắt đầu để ý thêm về họ… Vào một ngày đặc biệt khoảng giữa kì 1 năm ấy, có một anh bạn chung lớp mời mình cùng 8 người bạn nữa vào phụ đám cưới cho chị gái. Nữ thì bưng lễ, nam thì tiếp tân, kể cũng vui, nhưng vui hơn khi anh chàng nói có hai cô nàng đó cũng đi. Hờ hờ, nghĩ chưa được tiếp xúc nói chuyện lần nào nên đây là dịp mình làm quen đây, nhưng cũng chẳng tính toán gì chuyện yêu đương. Sau đợt đó 10 đứa trở thành nhóm bạn thân, cùng học cùng chơi và cùng tâm sự. Có 6 cô gái thì 4 cô kia lúc nắng lúc mưa, giận dỗi rồi đủ thứ trò với người khác, còn hai chị em họ thì cứ bình thường, phải nói hiền không hiền nhưng suy nghĩ chín chắn hơn. Tính cách mình cũng vốn thế nên có vẻ hợp chơi với nhau, giống như nhóm nhỏ nữa trong 10 đứa và ngày kia mình được gọi là sư huynh như một kiểu anh em…

Hai chị em giống nhau, nếu thích thì cũng chẳng biết theo cô nào đâu, nhưng chắc trời ghép đôi như định sẵn. Chị em họ có những lúc không có xe đi học, trước từng đạp xe sau không quen đạp nữa và cũng chẳng muốn đi bus vì lý do gì đó, vậy nên họ thường quá giang đi và về. Vì 3 huynh mụi chơi thân nên mình thường được cô em nhờ chở. Mà mình trong lớp cũng có vài ba cô để ý nên hay bị chọc, lúc đầu ngại riết nhờn luôn, tụi nó nghĩ mình tim sắt, thành ra khi thường xuyên chở cô bé ấy ai cũng nghĩ là mình đã biết yêu, tụi nó lại trở nên sôi nổi hơn. Nhưng cũng thấy có những cảm giác lạ từ những ngày đi chung ấy, bữa nào không gặp mặt thì thấy bồn chồn, mà lớp thì sát bên nhưng không dám qua chơi vì ngại. Một ngày mình vẽ một bức tranh một cô gái mặc áo dài tặng cho họ (tính vẽ 2 nhưng vì khó mà vẽ giống y nét cũ được nên thôi) nhưng cũng chẳng biết đưa ai, ra chơi tặng nhanh cho cô chị như một cách giấm dúi ánh mắt bạn bè xung quanh. Ra về lại chở cô em như thường lệ và mình cũng hỏi thấy tranh đẹp không, nhưng cô ấy trả lời kiểu nghĩ ngợi: “Đ tặng cho H mà”. Mình đính chính lại rằng tặng cả 2 và đó là món quà đầu tiên tặng họ…

Nói về cái nhóm 10 đứa, ngày đó sôi nổi hẳn lên, nhiều người biết đến trong các hoạt động, văn nghệ và học nhóm sau mỗi giờ tan học (ôi nhớ quá). Và trong số đó mình nhớ nhất là bài “Tình thơ” tốp ca hát múa luôn, đứng kế chị em họ, mấy đứa soạn kịch bản ra có đoạn múa là tay người này đặt vai người kia đi qua đi lại. Lúc ấy mình đứng giữa, và giẫy nẩy lên và không muốn tập nữa vì trước giờ có bao giờ đụng vào người con gái đâu, nếu các bạn đọc lại được cái này chắc cười dữ lắm đây. Nhưng sau một hồi động viên mình cũng “tập” được và biểu diễn tiết mục ấy giải lớn hẳn hoi. Cái chính không phải là ở đó mà tối hôm chở L (em) về, cô ấy mở điện thoại lên bài gì đó một giọng nữ rất nhí nhảnh, mình nhớ mang máng vài chữ là “anh như là ánh sao… đưa em lên trời cao…” gì đó và L hát theo nữa, lúc này mới chợt nghĩ tới một mối tình thực sự cho mình và không ai khác chính là cô ấy. Không kể chắc cô ấy không nhớ cái này đâu nhưng những thứ đánh dấu mốc quan trọng thế mình đâu quên được, hi.

Rồi từ đó mình chăm chỉ thường xuyên hơn trong việc giúp đỡ chị em họ học và thường xuyên nhắn tin hơn. Nhưng cho tới khi hè giao giữa lớp 11 và 12, chị em họ về ĐN làm và QT thăm quê. Họ cắt liên lạc hay mất liên lạc sao đó mà cả tháng trời không trả lời điện thoại, mình một phần giận một phần buồn rồi mình không liên lạc nữa. Tưởng quên đi chuyện tình cảm nhưng đầu năm lớp 12, vào học lại rồi thì cũng gặp. Trớ trêu hơn là học 2 dãy khác nhau và bị ngăn cách bới một cái sân rộng và một dãy khác, đâm ra lâu lâu gửi xe mới gặp. Mình không thèm hỏi số điện thoại nữa nhưng họ cũng chẳng nói gì, đến một bữa gặp mới trách H là đổi số rồi sao lâu không gặp, thế là H cho lại số, cũng tính chẳng lấy làm gì nhưng lưỡng lự sao vẫn móc điện thoại ra bấm. Trưa hôm sau, chợt nhận được tin nhắn chị em họ gửi qua (không rõ là ai nên cứ gọi chung thui) đố mình giải một đống dấu sao và gợi ý là 14, 20, 13 và liên quan tới những ngày đặc biệt trong năm nhưng không phải ngày, giải trong 30s nữa chứ. Ui trời khó không thấy đường luôn, mà cũng cắm đầu giải, hi giải tùm lum đáp án mà bị sai hết, họ cũng chẳng giải mà chỉ kêu tới ngày đó thì nói cho nghe, các bạn biết không qua 2 năm rồi, tức là qua ngày đó rồi mà chưa thấy nói, thỉnh thoảng có nhắc lại sợ họ quên. Hỏi thăm bạn bè chẳng ai giải ra, có nhỏ bạn nói số 14 nghĩa là bên nhau trọn đời, eo ơi chẳng biết đùa hay thiệt mà mình cũng nghĩ 14 tức là ngày valentine, thành ra lại đút đầu vào tình yêu. Tới cách đây khoảng 6 tháng mình đã giải ra, kết quả thật khó tưởng tượng, chẳng liên quan ngày nghiếc gì cả. Hi để các bạn giải cho vui.

Mình cũng lãng mạn chút xíu, vô tình khám phá được vùng đồi rất cao và đứng ở trên thấy toàn bộ cảnh một xã luôn. Thế là một sáng nọ, dẫn chị em họ lên xem, có vẻ rất ngạc nhiên về điều đó. Nhưng mình cũng nói rằng tranh thủ thì cứ lên ngắm kẻo sau này cao su gần đó lớn hết thì không còn được xem nữa đâu, và sau hơn 2 năm, nay mình quay về thì tầm nhìn đã khuất hẳn. Thật đáng tiếc về điều đó.

Ukm mà vậy chứ yêu ra yêu mà học thì ra học, ngày đó mình đứng top của trường nên cũng chẳng dám lơ là, thậm chí đôi lúc vì tình mà học còn dữ dội hơn nữa, mục đích để kèm cho họ, hi. Chẳng là họ cũng muốn thi khối A cùng khối của mình thì dễ rồi, nhưng họ sợ rớt tốt nghiệp, thế là cứ lo ôn cho họ mà kiến thức của mình cũng ôn chắc hơn. Năm ấy mình thủ khoa tốt nghiệp của trường, sướng ngất ngây luôn và tiếp tục giúp họ ôn đại học mà cũng chẳng vụ lợi gì cả, lâu lâu được bữa cơm cay của gia đình (ấn tượng khó phai). Miết rồi ăn quen luôn, cứ bữa là ăn, chẳng khác gì thành viên trong nhà. Mặc dù để L học nhưng lâu lâu cũng moi chuyện tình cảm ra tâm sự. Sau bữa chia tay lớp để ai nấy tự ôn thi ĐH, mình chở L về như thường, rồi cũng hỏi tính đi dạo ở đâu xíu không rồi về, L nói đi đâu đó ăn uống đi rồi bữa đó L đãi. Cuối cùng mình chọn lên lại quả đồi cũ thăm, giống như sắp phải đi xa và không còn gặp lại nó nữa, rồi lên đó tâm sự được một lúc, mình cũng hỏi chuyện luôn, mà từ đó tới giờ mình nghĩ đó chắc là câu tỏ tình trắng trợn nhất mình từng biết: “Nếu được thì sau này L cưới Đ nha”. Hơ hơ, tự nhiên mất hết sự hồn nhiên của mình luôn, mà thay vào đó là một kẻ đang yêu mãnh liệt. Đã vậy cách ngồi còn chẳng giống ai nữa, 2 đứa ngồi trên xe máy, mình ngồi trước và chẳng thấy mặt L luôn, ấy vậy mà mình nói liên hồi luôn và sau đó mới phát hiện cô ấy khóc (khi mình bẻ gương chiếu hậu lại chứ cũng chẳng ngoái lại tí nào). Thiệt đúng là gà mơ. Hi

Trưa đó cố ý chạy thật chậm để mắt cô ấy hết ướt rồi đưa về, đã vậy còn gặp thêm bà thím nữa mới ghê. Xong bữa đó là cứ mấy tối liền đó 2 đứa nhắn tin ít thì 1,2h sáng còn không thì trễ nhất là 4h, đăng kí 3 lần SMS của Viettel mới đủ. Mà nội dung chính thì có gì đâu, mình cứ hỏi xin cưới, còn cô ấy thì chối vì chưa nghĩ tới, vì có bạn trai rùi, nhưng cách vài tin lại cho mình một tin kiểu như “cũng rất mến”, rùi cũng tâm sự suy nghĩ của cô ấy với mình, ui thế thì mình cứ nghĩ giống như là cũng đã yêu mình rồi nhưng chưa đồng ý ra miệng thui, rồi theo đuổi từ đó luôn.
Sau cô ấy cùng chị rớt ĐH NV1 nhưng xét thì đậu, gia đình không cho lên Tp học, nên cô chị học trường tỉnh, còn cô em thì quyết tâm ôn sang năm thi lại, còn mình thì vào ĐH Kinh Tế TP như mong đợi. Sau khi có kết quả, họ buồn 1 mình buồn 10, vì họ chỉ quan tâm tới trường họ đậu thôi, còn mình thì nghĩ tới cả chuyện tình cảm nữa. Ở xa vậy chắc là đứt tơ mất, sau này còn chút hi vọng lóe lên khi L quyết định ở nhà ôn sang năm thi lại, mình nghĩ đó là nghị lực cô ấy và một phần có thể vì mình (đó là mình nghĩ thôi chứ L cũng không nói). Rồi trên này học thì vẫn cứ học, mình từng nhát như củ đậu nhưng may mắn gặp vài cơ hội và những người đi trước tốt bụng giúp đỡ, rồi cũng trưởng thành lên theo đúng xương cốt người học kinh tế. Còn tình yêu thì mình vẫn hướng chỉ có 1 người mà thôi, chẳng hiểu sức hút tình yêu của mình xuất phát từ đâu nữa, thế là vẫn duy trì được ngọn lửa của mình, lên Tp tiếp xúc nhiều người hơn, nhiều cô gái nhưng mình cũng chỉ coi là bạn bè bình thường và chẳng có cảm xúc bằng khi về gần L. Cô ấy giờ không thi nữa mà cũng may mắn được làm tại quê nhà và công việc rất tốt, mình cũng ủng hộ cô ấy mặc dù cũng muốn L được học gần mình.
Tình đời cũng có lúc thử thách hoặc trêu chọc, cô ấy ở quê thì trai đến hỏi nườm nượp. Mình ở đây thì cũng có những cô gái ngỏ lời thật lòng. Đôi lúc nghĩ mà tủi vì người mình yêu thì không có câu trả lời rõ, còn người không yêu thì đeo theo, rồi từ cảnh mình mà nghĩ tội người khác, mình toàn nói là chưa nghĩ tới hoặc đã có bạn gái rồi không. Nhưng lắm lúc hỏi thăm thì cô ấy cũng chửa yêu ai cả, lại là chút hi vọng nữa.

Năm tháng trôi đi, thấy tình yêu có những lúc im lặng, có lúc lại sôi nổi tám suốt đêm. Nhưng có lẽ chưa có lần nào gọi là giận nhau hoặc nói lời chia tay chia tiếc như người ta. Mà chỉ khuyên nhau hãy đi tìm hạnh phúc khác cho mình, biết đâu sẽ tốt hơn. Ấy vậy mà qua xong mấy lần đó lại càng gần hơn nữa.

Nhiều kỉ niệm khi xa nhau, nhưng nhớ nhất 1 lần bị lừa đau, dù biết lừa nhưng cũng làm to một trận rùi xẹp. L mời về ăn đám cưới, mình hỏi của ai thì lại nói là không phải cưới mình, thì khác nào ý nói cô ấy cưới người khác đúng hok, mình nghĩ với công việc cô ấy như vậy thì cũng có thể lắm. Không tin xong nhắn hỏi cô chị H, thì lại nhận được tin nhắn là đám cưới của L chứ ai, hơ hơ, sốc lắm. Biết trò đùa này cũng có thể diễn ra mà, rùi nghĩ lại nhà đó còn một anh trai và một chị gái sắp cưới, chắc không phải, thế là chơi liều bấm số bố của hai đứa gọi luôn, sợ một tí nhưng chắc ăn. Té ra gặp anh trai, cuống quá hỏi thăm tí xíu rồi cũng chỉ biết anh không cưới. Chị thì có số mà chị bỏ rồi. Đêm đó mất ngủ, nước mắt trào ra, sáng hôm sau chẳng đi làm nổi luôn. Thế là ngày hôm đó nói cho một trận luôn, dù cũng chẳng phải chửi nhưng trách sao không nói rõ ràng, ấy vậy mà cũng kiên trì nghe mãi sau mới nói là đám cưới chị. Chơi cho một chập nữa rùi dịu xuống. Chắc sau lần đó, cô ấy mới hiểu mình hơn nữa, rồi hai đứa trao đổi thêm về gia đình, sức khỏe, quan tâm hơn trước. Bữa đám cưới mình cũng về, chụp hình với gia đình nhà gái, được chọn làm rể phụ khi đưa dâu nữa, ngó qua ngó lại có mình là đối tượng duy nhất nên tình yêu lại được nuôi tiếp.

Tết về lại gặp, tặng chút quà nhỏ nhưng nội dung ý nghĩa. Mặc dù lên đây học nhưng trước mình cũng có khát vọng muốn được tự lập sớm nên lủi thủi đi làm đủ thứ. Dù không nhiều nhưng cũng là mồ hôi nước mắt của mình, và đó cũng nhờ được ba mẹ rèn luyện từ nhỏ làm nhiều việc để quý trọng đồng tiền. Sau này mới có ý định làm giàu để sớm cưới L về kẻo con gái qua xuân thì bị ép gả mất. Vậy nên trong đám sinh viên quê lên đây học thì mình là trong số ít ốm đi. Xấu trai hơn trước nhưng có thể cô ấy hiểu mình và cũng chẳng chê bai gì. Có cái nữa là con trai thường tặng quà xịn cho con gái trong những dịp đặc biệt, mình thì cũng giống sinh viên khác thui, có bao nhiêu lo ăn rồi học rồi chi phí ở đây, làm bao nhiêu tích lại thì cũng xài vì không muốn phiền gia đình. Thế nên toàn tặng tranh ảnh, rồi cây cảnh, chẳng biết còn không nhưng tranh ảnh nhiều lắm mà bị dẹp hết rồi, cây thì chết. Nhiều lúc thấy thế buồn nhưng cũng ráng cười, trong khi cô ấy tặng món nào thì mình giữ im món đó, từ đèn cầy trái tim, hình gốm, tới hộp điện tử có 2 con chim hót được…

14/2 vừa rồi cũng tặng cô ấy một hộp kẹo mà nghe nói bỏ cốp xe về hỏng rồi. Nhưng cô ấy cũng vào nhà mình chơi với đám bạn 10 đứa cũ cả ngày mới về, chứng tỏ cũng chẳng có anh nào tặng hoa cô ấy nữa. Sau đó 1 ngày, mình mới biết rằng cô ấy cũng chưa tin mình nhiều, và cũng chẳng chắc là 2 đứa cưới nhau, trong khi mình vẫn luôn khẳng định là kiên trì chỉ có một người yêu thôi. Vậy nên mình quyết tâm làm ăn thành công thật sớm để về thực hiện lời hứa, sau 2 hôm tâm sự nữa L cũng đồng ý 4 năm sau nữa sẽ cưới và 2 đứa đã kể về ước mơ tương lai như thế nào. Giờ mới thực sự là nhận được câu trả lời của tình yêu, dù tương lai ra sao nhưng mình vẫn coi người này là một nửa của mình. Và phấn đấu vì tương lai con cháu nữa…

Bạn nào đọc hết bài tâm sự về chuyện tình của mình thì cũng cho mình cảm ơn vì đã lắng nghe nhé. Và mình có lời nhắn nhủ tới các bạn đang đeo đuổi tình yêu rằng: “Hãy kiên trì theo đuổi điều mình mong muốn, một ngày nào đó cũng sẽ được đáp lại thôi, quan trọng là ở cách ứng xử của mình không quá lỏng không quá chặt và biết kiềm chế những lúc sắp tan vỡ”.

Tự hỏi rằng mình đã iu?

Tự hỏi rằng mình đã iu?

Em bỏ lại sau lưng những muộn phiền những hoài nghi về một tình yêu mong manh dễ vỡ, một niềm tin đặt nhầm chỗ để nụ cười ngày nào vương lại trên môi …


Lá bỏ rơi cây, bay theo gió…

Nắng bỏ rơi mưa, bay theo mặt trời…

Mây bỏ rơi bầu trời, tan vào cõi hư vô…

Ánh mắt bỏ rơi nụ cười, lạc trong những dòng nước mắt…

Anh bỏ rơi em, cuốn đi như cơn lốc giữa lòng bão nổi…

Em bỏ lại sau lưng những giận hờ vu vơ, những mơ mộng dại khờ của một thời tuổi trẻ…

Em bỏ lại sau lưng những cảm xúc yêu thương, nhiệt tình níu lấy cái vẻ bề ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo…

Em bỏ lại sau lưng những muộn phiền những hoài nghi về một tình yêu mong manh dễ vỡ, một niềm tin đặt nhầm chỗ để nụ cười ngày nào vương lại trên môi…

Khép chặt trái tim như khép lại một nỗi nhớ không tên…

Khép cả những giận hờn, những vô tình những vội vã, những âm thầm lặng lẽ để gửi lại nỗi buồn phía sau lưng!


Rồi anh cũng sẽ đi, nhẹ bẫng, nhẹ bẫng... Ảnh: internet

Khép lại rồi mình vẫn bước qua nhau

Như cơn gió vô tình làm thay lá

Khép lại rồi sẽ không còn vội vã

Những muộn phiền chợt đến rồi chợt đi.

Giữa đêm mưa hè… Thấy dòng đời nhẹ như gió… Rồi gió sẽ cuốn đi!

Rồi anh cũng sẽ đi, nhẹ bẫng, nhẹ bẫng... Không còn nỗi buồn nào trú ngụ, không còn nỗi phiền muộn qua đôi mắt màu đen ấy... Cũng chẳng còn những tiếng thở dài... Rồi thì anh muốn về một chân trời nào đó không có em.

Chỉ như em vừa lướt qua, đong đếm lại quá khứ và khẽ thì thầm gọi tên anh. Anh còn nhớ không? Anh còn giữ lại chút gì của chúng ta hay anh đã nhanh chóng bỏ rơi tất cả như cách anh bỏ rơi em?

Con đường ấy, lá vàng bay trong gió, lá cùng gió hát khúc ca nào đó thân thương để tim mình chùng xuống một nhịp…

Vẫn là ánh mắt đó thôi, vẫn là nụ cười đó thôi nhưng chúng ta lạc nhau mất rồi…

Khép lại một nỗi nhớ không tên. Khép lại cơn mưa nhạt nhòa ẩn hiện…

Để tự hỏi rằng mình đã yêu?...

Tình yêu tuổi 18...

Tình yêu tuổi 18...


Em 18 tuổi và em muốn biết tuổi của tôi. Tôi thắc mắc:

- Để làm gì?

- Để xưng hô cho đúng mực chứ làm gì!

- Nếu tôi 17 hoặc ít hơn nữa thì sao?

- Dĩ nhiên là: Chào nhóc!

- Thế nếu tôi 18?

- Thì xưng tên, rất thân mật, đúng không?

- Còn tôi 19 thì sao?

- Con chào chú ạ!

- Ôi trời, vậy em không bao giờ gọi người khác là anh à?

- Có chứ, nếu người ấy được mẹ mình... sinh ra trước mình!


Em bình thản trả lời và cười hồn nhiên như một đứa trẻ... vô số tội. Tôi thở dài rồi nhẩm tính, thôi thì thú thật với em là tôi bằng tuổi em vậy. Dù sao tôi cũng tên là Anh, em có xưng tên với tôi thì vẫn phải gọi tôi là anh. Thế là đạt được nửa mục tiêu rồi! Sự lựa chọn này có lẽ dễ chịu và... dễ tiến triển theo hướng tốt đẹp nhất. Nhưng em chẳng để tôi thỏa mãn quá một giây, em véo von:

- Phạm Anh ơi, đi cà phê với Nhi không?

Tôi đau khổ ngồi khuấy muốn bể li cà phê, tìm cách dụ dỗ:

- Gọi Anh là được rồi, đừng kêu cả họ ra như thế, tốn nước bọt, Nhi sẽ mệt đấy, mà Anh nghe cũng không quen tai!

- Ơ, nhưng Nhi đâu có thấy mệt?

- Thôi mà, năn nỉ đấy!

- Với một điều kiện: Nếu Phạm Anh làm cho Nhi bật cười được!

Tôi than trời, vậy là hết! Dân IT chính hiệu khô khan và cứng như một cái máy tính. Dĩ nhiên tôi có thể dễ dàng mua được nụ cười của em bằng vài cú nhấp chuột, với những mẩu chuyện vui, bài hát, hình ảnh ngộ nghĩnh tràn đầy trên các web. Nhưng ngay tại vị trí này, thứ xa xỉ ấy lấy ở đâu ra? Tôi cũng biết vài ba chuyện tiếu lâm nhưng cho vàng cũng chẳng dám kể cho em nghe, nó chỉ tiêu hóa được với mấy thằng bạn đầu óc sâu bọ của tôi thôi. Vậy là tôi thiểu não gục mặt xuống bàn và giương cờ trắng. Những tưởng mọi sự đã xong, ấy vậy mà em lại... bật cười - vì chính bộ dạng của tôi! Tôi như chết đuối vớ được phao, chộp liền cơ hội:

- Đấy, Nhi cười rồi nhé!

- Ok, hi hi... nhìn Anh, Nhi không nín được cười!

Tôi mặc kệ em cười cợt tôi, miễn em chịu gọi tôi bằng “Anh” là được rồi. Ôi, cái từ đó mới ngọt ngào làm sao! Tất nhiên em gọi tôi là “Anh” đơn thuần chỉ là gọi cái tên của tôi mà thôi. Nhưng tôi nhất định hiểu theo nghĩa khác - cái nghĩa mà chữ “A” không cần phải viết hoa. Mỗi lần em ngọt ngào “Anh ơi, Anh à...”, lòng tôi lại lâng lâng, tâm trí tôi mơ màng tận chín tầng mây. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh xa xôi vời vợi nhưng vô cùng ngọt ngào: Em đeo tạp dề, tay chảo tay đũa còn tôi mặc veste, thắt cravat và xách cặp táp đi làm. Nhưng thường thói đời “Được voi đòi tiên”. Khi em gọi “Anh” thì tôi ngàn lần sung sướng nhưng đến lúc em xưng Nhi, tôi lại như nhai phải hạt sạn trong bữa cơm ngon. Tên em rất hay, rất dễ thương, tôi chẳng có ý kiến. Chỉ tội, tôi muốn gọi em theo cách khác cơ! Thế là tôi lại dụ dỗ:

- Nhi có thích cái tên của mình không?

- Thích chứ! Sao lại hỏi vậy?

- Ừ, nó cũng tàm tạm. Nhưng Nhi có muốn anh đặt cho Nhi một cái tên thân mật để chỉ mình anh gọi thôi không?

- Tên gì?

- “Em”!

- Xì, xấu ỉn! Nhi không thích!

Tôi cố gắng nhẫn nại:

- Để anh thử gọi một lần nhé, chắc cũng không đến nỗi nào đâu!

- Anh muốn gọi thì Anh cứ gọi, nhưng không phải tên Nhi, Nhi sẽ không thưa đâu. Đã không thích thì việc gì phải thử?

Tôi bó tay và cúi đầu thở dài. Thôi có voi thì đành cưỡi voi vậy, mơ chi bay được như tiên để rồi té nhào thê thảm. Tôi tôn trọng quyết định của em và tự hài lòng với những gì em ban tặng. Tôi tự an ủi mình dù sao còn hơn khối đứa khi vẫn được em gọi là “Anh”. Và tôi tiếp tục mơ mộng. Mơ mộng nghĩa là tiếp tục hi vọng. Một sự hi vọng mong manh và không có cơ sở! Mặc kệ...

Tôi tình nguyện làm nô lệ của em bất cứ khi nào em cần. Em bảo “Anh ơi, Nhi đang vui lắm!”, tôi lập tức xuất hiện rồi cùng em la cà các quán ăn, đi shopping, đi cà phê... tôi sẽ hớn hở lắng nghe em tía lia đủ thứ chuyện và nhe răng hùa vào niềm vui của em. Nếu em nói “Anh ơi, Nhi buồn!”, thì mọi người cứ tin đi, dù thì là trời đang nắng chang chang hay mưa gió bão bùng, dù sáng sớm hay tối khuya, tôi cũng sẽ đến ngay cạnh em, cho em mượn bờ vai, làm cái thùng rác cho em trút tâm sự (nhiều khi những tâm sự đó chỉ là: Hôm nay sao trời cứ âm u hoài, buồn chết đi được!) và kiêm luôn cả nhiệm vụ của một chiếc mùi - xoa nếu em có nhu cầu khóc. Thậm chí cả khi em không vui không buồn, tôi vẫn sẵn sàng phục vụ em. Chỉ cần em nói “muốn” thì cho dù là “muốn hái sao trên trời”, tôi cũng sẽ cố hái cho bằng được. Và tôi thấy mình là một nô lệ hạnh phúc! Chỉ có điều hạt sạn vẫn làm bữa ăn ngon của tôi lấn cấn mãi...

Sinh nhật tôi, em là khách mời danh dự và duy nhất. Thức ăn ngon, nến thơm, hoa hồng, bánh kem... tất cả đều tuyệt vời! Sau khi bắt tôi thổi nến và ước nguyện trong lúc em hát bài Happy Birthday, em tặng cho tôi một chiếc hộp màu hồng rất xinh xắn. Tôi run run mở ra và ngẩn mặt tò te: Đó là một cái hộp rỗng! Em mỉm cười:

- Lúc nãy Anh ước nguyện điều gì, bây giờ chiếc hộp sẽ thực hiện điều ấy!

Đầu tôi chợt lóe sáng:

- Chiếc hộp này có linh nghiệm vậy không?

- Anh cứ thử xem sao?

- Được rồi! Điều ước của anh là hôm nay Nhi sẽ... đổi tên thành “Em”!

Em đưa chiếc hộp lên tai, lắng nghe rồi khẽ lắc đầu:

- Chiếc hộp nói: The page cannot be displayed! Anh thử điều khác đi!

Tôi đã quá quen và chán ngấy dòng chữ tiếng Anh đó mỗi khi mở không được trang web cần tìm. Tôi dỗi:

- Đó là ước nguyện duy nhất của anh!

- Tại sao?

Tại sao, làm sao tôi biết là tại sao? Đơn giản chỉ là điều tôi muốn và rất muốn, chẳng lẽ em không hiểu? Thấy tôi không trả lời, em khoanh tay chăm chú nhìn tôi rất nghiêm túc:

- Tại sao con trai lại luôn muốn làm anh nhỉ?

- Anh không biết, có lẽ vì họ mặc nhiên luôn nghĩ mình là phái mạnh...

Em cúi xuống di di những vệt nước trên mặt bàn. Em lẩm bẩm một mình nhưng vẫn đủ tôi nghe thấy:

- Liệu có đủ khả năng không?

Tôi chợt thấy nóng mặt và tức giận thật sự. Em không biết rằng nói như thế nghĩa là em đã xúc phạm đến lòng tự tôn của tôi sao? Chẳng khác nào em nghi ngờ tôi không phải là phái mạnh và không đủ sức bảo vệ em. Em coi thường tôi thế? Những mạch máu dưới cánh tay tôi rần rật chảy và căng phồng lên.Tôi muốn hất tung mọi thứ nhưng tôi không làm được vì em đang ngồi trước mặt. Vậy là tôi im lặng đến tận lúc em ra về. Tôi buông người đổ phịch xuống giường, rã rời, đầu căng như dây đàn. Thôi, em đã không tin tôi thì còn nói năng gì được nữa? Ngày mai tôi sẽ chính thức kết thúc kiếp nô lệ cho em. Không gặp mặt, không điện thoại, không email gì cả...

Sáng nay tôi nhận được tin nhắn lạ lùng của em : “Tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu Misa nhé, tạm biệt Chuột Nhắt xinh xinh...”. Tôi cuống cuồng lên. Lúc trước thỉnh thoảng em vẫn gọi tôi là Chuột Nhắt. Ôi, chẳng lẽ tôi chưa nói gì mà em đã quyết định giùm tôi rồi sao? Tôi lật đật gọi lại cho em - “Số máy quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Tôi luống cuống gọi vào máy bàn nhà em - không ai nhấc máy. Tôi hớt hải phóng xe qua nhà em - một chiếc chìa khóa to uỵch treo lủng lẳng. Tôi thất thểu, lòng nặng trĩu. Hơn một tháng không liên lạc, tôi cố tình quên em nhưng em biết không, tôi nhớ em phát điên!

Buổi tối, đang nằm như cái xác thì điện thoại réo ầm lên. Tôi nhỏm dậy vồ lấy nhưng buồn rầu thay, đó là một số lạ hoắc! “Alô, anh là Phạm Anh phải không?”. Một giọng con gái miền Namngọt ngào rất lạ! “Vâng, nhưng chị là ai?” “Em là một fan của anh nè. Có lẽ anh ngạc nhiên không biết em là ai nhưng em biết anh rất rõ đấy. Em làm bạn anh được không?”. Tôi bối rối thực sự “Ơ, ư...”. Cô gái bật cười “Anh bối rối à? Chắc anh chưa bao giờ được làm quen kiểu này, đúng không? Thôi, để em hát cho anh nghe nhé!” “Lại còn thế nữa cơ đấy?”. Và cái giọng miền Bắc chua lét quen thuộc của em véo von “Tạm biệt búp bê thân yêu...”

- Thôi xong, sụp bẫy rồi! Ai bày cho Nhi cái chiêu quỉ quái này thế?

Em khúc khích:

- Chẳng ai bày cả!

- Thế giọng ai vừa nói đấy?

- Ơ, giọng em đấy, không nhận ra à?

Tôi chợt ngỡ ngàng:

- Á, này, Nhi... em... chịu “đổi tên” rồi à?

- Cũng đang tập!

- Em chịu tin anh rồi à?

- Cũng đang thử! Anh có ý kiến gì à? Nếu phản đối thì em sẽ stop ngay!

- Ơ, không, ý kiến ý cò gì đâu? Anh vui phát điên lên đây này! À, mà sao em hát bài đó?

- Vì em đang ở một nơi khá xa. Một chuyến du lịch với gia đình! Và: I miss you like crazy!

Tit... tit... Em cúp máy lâu rồi mà tôi vẫn đần người ra. Tôi cấu mình thật đau để chắc rằng không mơ. Mà ngàn lần tôi cũng chẳng muốn mình đang mơ chút nào. Ha ha... nó là sự thật đấy! Ôi, cái tuổi 18 của ta, sao mà diệu kì thế!

Đơn xin phép hẹn hò

Đơn xin phép hẹn hò

Sau khi tụi mình học chung với nhau gần hết năm, tớ nhận ra cậu thật sự rất là dễ thương nhé.

Không phải vì cậu cho tớ mượn vở Văn hôm tớ nghỉ học, hay chỉ bài kiểm tra Sử cho tớ sáng nay mà tớ nói vậy đâu. Lời khen này hoàn toàn trung thực và không mang ý định nhờ vả hay vụ lợi. Nó xuất phát từ trái tim tớ, bắt đầu từ lần cậu cho tớ miếng băng dán cá nhân và xuýt xoa nhìn khi tớ bị ngã oạch trên sân cỏ. Tớ đã nghĩ hay là tớ đến xin phép cậu cho một buổi hẹn hò hoàn toàn là trong sáng?




Mà thật ra tụi mình mang tiếng là bạn bè, nhưng vẫn chưa có một cuộc hẹn hò trong sáng nào nhỉ. Lần nào cũng có cả lớp ba mươi đứa với ngần ấy những cặp mắt tò mò, làm sao tớ có thể đứng gần cậu hơn một tí hay đưa cho cậu cái áo khoác của tớ, dù rằng động cơ của tớ hoàn toàn là trong sáng.

Chưa kể, khi tớ chỉ mới chớm bước ra cùng cậu ngoài hành lang thì thằng Hải tồ đã nhảy ra kéo tớ đi đá banh và nhỏ Hột mít chạy lại rủ cậu xuống căn tin ăn sáng. Cứ như tụi nó nhìn thấy điều gì mờ ám ở tớ ấy nhỉ?

Cậu ạ, lịch trình cuộc hẹn hò trong sáng của hai đứa mình sẽ bắt đầu bằng việc ăn tối, rồi xem phim, và đi dạo. Hay là đi dạo một lát rồi ăn gì đấy, sau đó vào rạp chiếu phim? Hay là đón xem suất phim sớm nhất, rồi sau đó kiếm gì bỏ bụng và đi dạo cùng nhau? Tớ đang suy nghĩ xem điều gì là tốt nhất. Và thứ tự nào là không chiếm của tụi mình nhiều thời gian rỗng, tất cả chỉ để tớ có thể ở bên cạnh cậu lâu hơn.

Nhưng nếu cậu không thích những gì tớ lên lịch, cậu hoàn toàn có thể thay đổi chúng. Bởi vì cậu là con gái nên chắc chắn cậu sẽ được chiều ý, được toàn quyền chọn bộ phim Hàn sướt mướt mặc dù tớ cực kỳ kết phim hành động Mỹ. Cậu cũng sẽ được tớ chở đi ăn từ bò bía tới há cảo, từ chè Thái tới sữa chua, mặc dù tớ hoàn toàn chỉ thích ăn những món nóng sốt nghi ngút khói.

Còn nếu như cậu ngại ngùng vì sợ ba mẹ mắng, thì tớ sẽ đến nhà xin phép ba mẹ cậu đàng hoàng. Tớ cam kết thực hiện ngoan ngoãn giờ giấc và hứa sẽ chở cậu về nhà đúng hẹn. Và mặc dù ba mẹ cậu có khó tính, tớ hy vọng mình có thể khiến hai bác tin tưởng vào những gì tớ nói và tớ sẽ làm. Cũng bật mí là tớ đã dành một tuần đứng trước gương để tập độc thoại cho màn ra mắt ba mẹ cậu, nên hy vọng dù tớ có run đến thế nào cũng sẽ không gây ra hậu quả gì trầm trọng.

Cậu lo lắng là tụi mình sẽ nói với nhau những gì khi đi chơi riêng ư? Đừng lo, tớ cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Tụi mình sẽ nói về mấy đứa nhắng nhít trong lớp, về trận bóng chiều mai của lớp mình, cả chuyện báo tường mừng ngày tổng kết.

Hoặc là về chuyện bài kiểm tra Lý tuần sau với đề nghị nếu cậu không hiểu gì thì cứ mang sang tớ nhận dạy kèm mọi nơi mọi lúc. Rồi tớ sẽ kể cho cậu nghe những gì tớ mơ ước, đấu tranh và đang từng ngày không ngừng phấn đấu. Và tớ cũng hy vọng sẽ được nghe lại những chia sẻ ấy từ cậu để có thể thêm gần và hiểu cậu hơn.

Ngày hôm đó tớ sẽ dậy thật sớm để chuẩn bị sao cho mình sạch sẽ và tươm tất. Tớ sẽ diện một cái áo thật đẹp và tự hỏi không biết cậu có thích nó hay không.

Nếu cậu thích áo sơ mi trắng thì tớ có rất nhiều, nhưng một cái áo thun màu hồng thì hơi làm khó tớ quá nhóc ạ. Điều này chỉ vì để có thể nhận được từ cậu một lời khen.

Nếu cậu sợ mình phải chờ đợi, thì tớ khẳng định là hoàn toàn không có chuyện đó. Tớ sẽ đến sớm hơn dự định để chờ cậu. Dù sao, tớ cũng là con trai, và để không sốt ruột có lẽ tớ sẽ hát một vài bài hát và giữ cho mình vui vẻ dù cho có phải chờ cậu lâu đến thế nào đi nữa. Miễn là cậu đến, có muộn cũng không sao mà.

Tớ sẽ chở cậu thật an toàn, không còn cảnh phóng vù vù như mấy lần đi học trễ. Tớ sẽ dừng đúng vạch dành cho người đi bộ, chấp hành nghiêm túc biển báo tín hiệu, và nhường đường cho những chiếc xe muốn vượt lên từ phía sau. Vì tớ muốn cậu thật sự được an toàn, mặc dù những lúc cậu sợ chắc chắn buộc phải vịn eo tớ, nhưng tớ không muốn để lòng cậu lúc nào cũng hồi hộp bất an.

Nếu cậu sợ trời mưa hay khuya về gió lạnh. Hãy cứ yên tâm là tớ có mang theo áo mưa cho cả hai đứa mình, là tớ sẵn lòng nhường cậu cái áo khoác màu xanh mà tớ đang mặc đây. Và thậm chí tớ còn mang theo cả một vỉ Paradol nữa. Tất cả những gì cậu cần làm chỉ là ngồi yên sau lưng tớ mà thôi. Đừng cười bảo chuyến đi chơi sặc mùi bệnh hoạn. Tất cả chỉ để cậu có thể không lo lắng là ngày mai bị cảm và không thể đến lớp.

Cậu ạ, trên đường trở về tụi mình sẽ lại tiếp tục nói chuyện và đùa giỡn cùng nhau. Tớ hứa mình sẽ làm cho cậu cười cho đến vào tận giấc ngủ. Mà có thể đêm đó tớ vui quá lại thao thức chẳng ngủ được mà nhắn những cái tin vớ vẩn cho cậu. Để cậu nhăn mặt trách" Khuya rồi không ngủ đi, nhắn...truyện cười vô máy tui chi, giờ này ai mà đọc?"

Sau khi cậu đọc xong những điều này, xin hãy hiểu nó là những lời chân thành nhất từ trái tim tớ. Nói hay không nói, thật sự là một vấn đề gây đau đầu và gây...tổn hại nhan sắc tớ ghê gớm. Con trai tụi tớ, dù là là tên nhóc chưa dậy thì mười một tuổi, hay đã là một gã con trai trưởng thành như tớ lúc này đây, thì việc nói ra những điều bé nhỏ ấy vẫn rất khó khăn.

Vì vậy, nếu có từ chối, xin cậu hãy phủ quyết nó một cách nhẹ nhàng, được không?