Nhím xù Blog tình yêu tuổi học trò: tháng 6 2013 Nhím Xù a:hover {text-decoration:none; color:#D570EE; text-decoration:none; font-weight:bold; background-image:url(http://www.addemoticons.com/emoticon/love2/AddEmoticons10314.gif);}

Để tự hỏi rằng mình đã yêu!

Để tự hỏi rằng mình đã yêu!

Em bỏ lại sau lưng những muộn phiền những hoài nghi về một tình yêu mong manh dễ vỡ, một niềm tin đặt nhầm chỗ để nụ cười ngày nào vương lại trên môi…
Lá bỏ rơi cây, bay theo gió…

Nắng bỏ rơi mưa, bay theo mặt trời…

Mây bỏ rơi bầu trời, tan vào cõi hư vô…

Ánh mắt bỏ rơi nụ cười, lạc trong những dòng nước mắt…

Anh bỏ rơi em, cuốn đi như cơn lốc giữa lòng bão nổi…

Em bỏ lại sau lưng những giận hờ vu vơ, những mơ mộng dại khờ của một thời tuổi trẻ…

Em bỏ lại sau lưng những cảm xúc yêu thương, nhiệt tình níu lấy cái vẻ bề ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo…

Em bỏ lại sau lưng những muộn phiền những hoài nghi về một tình yêu mong manh dễ vỡ, một niềm tin đặt nhầm chỗ để nụ cười ngày nào vương lại trên môi…

Khép chặt trái tim như khép lại một nỗi nhớ không tên…


Khép cả những giận hờn, những vô tình những vội vã, những âm thầm lặng lẽ để gửi lại nỗi buồn phía sau lưng!

Khép lại rồi mình vẫn bước qua nhau

Như cơn gió vô tình làm thay lá

Khép lại rồi sẽ không còn vội vã

Những muộn phiền chợt đến rồi chợt đi.

Giữa đêm mưa hè… Thấy dòng đời nhẹ như gió… Rồi gió sẽ cuốn đi!

Rồi anh cũng sẽ đi, nhẹ bẫng, nhẹ bẫng... Không còn nỗi buồn nào trú ngụ, không còn nỗi phiền muộn qua đôi mắt màu đen ấy... Cũng chẳng còn những tiếng thở dài... Rồi thì anh muốn về một chân trời nào đó không có em.

Chỉ như em vừa lướt qua, đong đếm lại quá khứ và khẽ thì thầm gọi tên anh. Anh còn nhớ không? Anh còn giữ lại chút gì của chúng ta hay anh đã nhanh chóng bỏ rơi tất cả như cách anh bỏ rơi em?

Con đường ấy, lá vàng bay trong gió, lá cùng gió hát khúc ca nào đó thân thương để tim mình chùng xuống một nhịp…

Vẫn là ánh mắt đó thôi, vẫn là nụ cười đó thôi nhưng chúng ta lạc nhau mất rồi…

Khép lại một nỗi nhớ không tên. Khép lại cơn mưa nhạt nhoà ẩn hiện…

Để tự hỏi rằng mình đã yêu?...

Yêu đơn giản chỉ là...

Yêu đơn giản chỉ là...

Một tình yêu nhỏ đơn giản chỉ là.....

Là bạn đã bắt đầu thích 1 ai đó mà chưa dám nói ra vì sợ người kia chưa chắc đã thích mình.
Tất nhiên là 1 tình yêu nhỏ chỉ dành cho 1 cô gái nhỏ mà thôi.

Bạn thích yêu 1 ai đó mà có thể cãi nhau với bạn hoài mà không chán
Nó cũng chỉ đơn giản là khi bạn muốn nhìn người đó 1 lúc mà không dám.

Mỗi buổi sáng thức dậy người đầu tiên bạn chợt nghĩ tới là người ấy.
Đơn giản là bạn đã bắt đầu cảm thấy 1 số rắc rối đang đến.
Đơn giản là khi phải đi xa bạn cảm thấy lưu luyến... Và bạn đã yêu 1 chút rồi đó!

Tình yêu đơn giản là khi bạn nhớ tới người ấy muốn gọi điện, gọi xong mà chẳng biết nói gì.
Đơn giản là gọi điện không biết nói gì mà chỉ muốn nghe thấy giọng nói của người đó. 
Đơn giản là ghi nhớ từng lời nói của người đó
Đơn giản cũng chỉ là muốn giới thiệu tất cả những gì mình có cho người đó xem.


Khi bên cạnh người đó bạn thờ ơ rồi khi xa cách bạn lại đi tìm kiếm.
Đơn giản là chẳng biết nói yêu thế nào cả... (chẳng đơn giản tẹo nào).
Đơn giản chỉ là có những chuyện mà chỉ 2 người hiểu mà không ai có thể hiểu được.
Đơn giản là nhìn ảnh người đó mà bạn cười như chưa bao giờ được cười mà không hiểu lí do tại sao.
Đơn giản khi nghe người đó hát mà bạn cứ nghe đi nghe lại mãi mà không chán.
Đơn giản là khi đi ngoài đường bạn nghĩ tới người đó bạn phá lên cười, mọi người tưởng bạn bị hâm... Có khi nào bạn đã bắt đầu hâm vì một ai đó chưa?
Đơn giản là bạn thích bị gọi là hâm.

Tình yêu đơn giản là bạn yêu cả nhưng cái xấu của người đó, vì nếu không có cái xấu đó thì người đó không còn là người mà bạn đang yêu nữa.

Và cuối cùng là bạn làm cái này cho ai đó thì đó là bạn đang yêu đó.

Tình đầu !

Tình đầu !


Anh quen em bao năm tháng học trò

Màu mực tím vẽ lên thời kỷ niệm 
Chuyện tình đầu ta xin viết từ đây
Em còn thắm mãi những thoáng thơ ngây

Trang giấy trắng còn in hằn đây đó
Bức thư tình anh mới ngỏ lời em
Em thoáng cười đọc dòng chữ làm quen
Anh tô mãi cho nét tình nét nhớ

Buổi ban đầu anh chỉ viết vần thơ
Anh mới yêu một tình yêu thơ dại
Nhớ trong lòng nỗi nhớ mãi không nguây
Anh không biết không biết làm gì đây

Để nỗi nhớ trong lòng anh bớt nhớ
Một bóng hình vương vấn mãi trong tim
Nỗi nhớ ấy anh không dám gọi tên
Là tình yêu của một thời áo trắng

Hay tình hồng tình mãi với thu đông
Anh nhớ lắm đôi má hồng e thẹn
Môi tủm cười ngượng ngụng lại quay đi
Tình mộng đẹp giữa mùa nhớ mùa thi

Chiều tan lớp anh lại chở em đi
Ngắm hoàng hôn mang theo bao tình nhớ
Nhìn chăm chú như muốn lời thú nhận
Tình yêu đầu sao cứ phải phân vân.


Những hành động yêu thương là đốn tim gà bông

Những hành động yêu thương là đốn tim gà bông

Những ý tưởng dưới đây phù hợp cho cả những bạn đang không biết “tỉnh tò” ra sao lẫn bạn muốn hâm nóng tình cảm, hoặc đem lại bất ngờ cho đối phương.


Bookmark ngộ nghĩnh


Nếu gà bông của bạn là người thích đọc sách, tặng cho người ấy một chiếc bookmark kèm lời yêu thương của bạn là một gợi ý tuyệt vời. Mỗi lần cô ấy/anh ấy lật từng trang sách đọc và nhìn thấy bookmark, chắc chăn sẽ mỉm cười và nhớ ngay tới bạn cho mà xem.


Bookmark xinh xắn sẽ làm người ấy luôn nhớ đến bạn (Ảnh minh họa, nguồn: marthastewart)


Screensaver ấn tượng


Màn hình chờ (Screensaver) đặc biệt về bạn sẽ làm nửa kia “đứng tim” và “tan chảy” nếu bất ngờ nhìn thấy. Nếu dùng cách này để tỏ tình, chắc chắn đối phương sẽ vô cùng cảm động. Vấn đề bây giờ là tìm hình ảnh thật dễ thương cùng dòng chữ thật ý nghĩa bạn muốn gửi gắm và nhân lúc mượn máy của nàng để “vọc”, hãy thay nhanh màn hình chờ.


Đồ ăn “gắn mác” chính bạn


Một hộp đồ ăn trưa do bạn tự tay làm, nó có thể không đẹp lung linh nhưng với những thức ăn giàu chất dinh dưỡng, đi cùng với một quả táo có dán trái tim trên vỏ và nhất là sự chân thành của bạn là đã đủ độ tình cảm lắm rồi.


Hãy trổ tài nấu ăn cho người ấy nhé (Ảnh minh họa, nguồn: Internet)


Lời tỏ tình giấu trong ví


Hãy viết vài dòng bày tỏ tình cảm, những lời yêu thương, một câu thơ tình… cho nửa kia rồi khéo léo nhét vào ví mà không cho "gà bông" biết. Bạn sẽ không ngờ được tác dụng to lớn của việc làm này, vì đôi khi những điều ngọt ngào lại đến vào những lúc và những chỗ không ngờ nhất.


7 ngày yêu thương



Hãy gửi tới người ấy những phong bao chứa điều bí mật mà bạn muốn nói (Ảnh minh họa, nguồn: Internet)

Hãy chuẩn bị 7 chiếc phong bao, trong mỗi chiếc phong bao đó có chứa những yêu cầu dễ thương, bày tỏ tình cảm hoặc điều bất ngờ mà bạn muốn dành cho người ấy. Đó có thể là “Viết lên facebook rằng anh yêu em nhiều đến thế nào”, “Anh có nhớ ngày đầu tiên chúng mình quen nhau không? Nhắn tin đáp án ngay cho em nhé”….

Linh động hơn, bạn có thể sử dụng nhiều giấy để viết dành cho một số ngày nhất định, rồi đựng trong một chiếc hộp. Ngày nào người ấy cũng sẽ cảm thấy hứng thú và hồi hộp khi mở một tin nhắn của bạn.


Những điều yêu và ghét


Cùng nhau viết 10 điều yêu và 10 điều ghét ở người ấy. Sau đó trao đổi cho nhau để cùng hiểu hơn về người đối diện, để hoàn thiện mình hơn. Điều này đặc biệt hữu ích và có tác dụng hàn gắn mối quan hệ nếu như hai bạn đang cãi vã nhau.


Liệt kê những điều yêu - ghét sẽ giúp hai bạn hiểu nhau hơn (Ảnh minh họa, nguồn: Internet)


Danh thiếp tình yêu


Điều đặc biệt ở chiếc danh thiếp này là vẫn có đầy đủ họ tên, số điện thoại, email và các thông tin về bạn, nhưng nó là danh thiếp đôi dành cho cả người ấy. Nghĩa là hai bạn cũng thiết kế chiếc card visit của mình, nhưng có logo của cả hai, hay chỉ một dòng chữ đơn giản “I’m your property” (Tôi là của cô ấy/anh ấy).

Thích một ai đó

Bạn thức dậy mỗi sáng và nghĩ tới người đó trước khi rời khỏi chiếc giường ấm áp. Bạn nhớ nụ cười ấy mỗi khi bạn nhìn vào gương, mặc dù mới gặp người ta ngày hôm qua.

Đó không phải là tình yêu…

Đó không phải là cảm giác muốn được gắn bó với nhau trọn đời như những người yêu nhau hay nói…

Đó cũng không phải là tình cảm bị cấm đoán bởi người lớn vì lo ảnh hưởng tới việc học tập và tương lai..

Đơn giản đó là cảm giác thích một ai đó…

Khi thích một ai đó…

Bạn thức dậy mỗi sáng và nghĩ tới người đó trước khi rời khỏi chiếc giường ấm áp. Bạn nhớ nụ cười ấy mỗi khi bạn nhìn vào gương, mặc dù mới gặp người ta ngày hôm qua.

Khi thích một ai đó…

Ánh mắt bạn kiếm tìm người ta khi bạn vừa đi tới cổng trường, khi bạn bước vào lớp và cả vào giờ nghỉ giữa hai tiết học. 

Ước gì hành lang giữa hai lớp học không dài tới vậy, để bạn có thể thấy bóng dáng ai đó ngay cả khi giờ ra chơi chỉ có năm phút.

Mỗi khi chuông reo, bạn sẽ nhìn ra cửa lớp, vì ánh mắt bạn đang kiếm tìm người ta mà…


Khi thích một ai đó…

Những câu hỏi được đặt ra trong đầu bạn:

Nhà người ta ở đâu? 

Học lớp nào?

Học thêm ở đâu?

Người ta đi cùng ai?...

Mấy giờ người ta tan học?

Mình có nên bắt chuyện không?
…..

Khi thích một ai đó…

Bạn thích gặp được người ta trong giờ ngoại khóa đầu tuần thay vì hẹn gặp ở một quán trà sữa hay một không gian quá riêng tư. Vì khi đó, bạn được giấu cảm xúc của mình và được sống trong không gian riêng mà không bị ai phát hiện, và vỏ bọc chính là những người bạn xung quanh.

Bạn muốn được gặp người ta, nhưng gặp rồi thì bạn không dám nhìn vào mắt người ấy, vì bạn sợ tình cảm của mình bị phát hiện.

Khi thích một ai đó…

Bạn thấy háo hức mỗi sáng tới trường…

Thấy chút lo lắng khi người ta nghỉ một buổi học…

Đỏ mặt khi nghe thấy cái tên quen thuộc…

Và khi thích một ai đó...

Bạn có một bí mật của riêng bạn, một thế giới đầy màu sắc và cảm xúc, non nớt và mới mẻ…

Bí mật mà có lẽ không ai có quyền đòi chia sẻ…

Bí mật nằm trong trái tim bạn, và bạn có quyền được lưu giữ nó mãi mãi…

Bí mật đó là... Bạn đang thích một ai đó và điều đó thật tuyệt!

Xin lỗi, tớ quên!

Xin lỗi, tớ quên!

Sinh nhật, bao nhiêu quà, bao nhiêu tin nhắn chúc mừng từ bạn bè xa gần gửi tới, bao nhiêu tình cảm yêu thương từ người thân. Nó vui mừng đến quên đi những căng thẳng trong kỳ thi vừa qua.

Tối, nó ngồi mở từng món quà rồi mỉm cười với những thứ nho nhỏ, xinh xinh tinh nghịch. Bỗng chốc nó sực nhớ ra điều gì. Bới tung lên mớ giấy gói quà vừa mở, tìm hoài nó vẫn không thấy món quà nào của cậu ấy, cũng không thấy một mảnh giấy ghi tên hay lời nhắn nào của cậu ấy cả. Vậy là không có rồi…món quà nó mong đợi nhất, dù là gì, dù xấu đẹp, dù lớn nhỏ…chỉ cần đó là món quà của cậu ấy. Những món quà bạn bè nó gây bất ngờ, giấu dưới hộc bàn, làm sao nó biết của người nào, nó luôn đinh ninh trong những cái hộp lớn nhỏ đó, có món quà của cậu ấy.


Cậu ấy không nhớ ngày sinh nhật của nó thật ư? Không, mà là cố tình không biết, vì tụi bạn cứ rù rì suốt mấy ngày nay, không ít thì nhiều cậu ấy cũng nghe loáng thoáng, nhìn thấy mấy đứa bạn chuẩn bị, cậu ấy cũng phải biết chứ, một người thông mình thế cơ mà.

Nó buồn lắm, cậu ấy rất quan trong đối với nó. Thế mà niềm mong đợi của nó trở thành con số không. Trước đó, nó hay đoán cậu ấy sẽ tặng nó món gì, để biết ý nghĩa món quà cậu ấy tặng, như trong bói vui, nếu là con thú nhồi bông sẽ là “tớ mến cậu”, nếu là cái móc khoá thì sẽ là “hãy giữ chìa khoá mở trái tim tớ”…Bây giờ, cậu ấy chẳng tặng gì cả, nghĩa là cậu ấy quên, hay cậu ấy không quan tâm, hoặc không thích mình.

Sinh nhật mà buồn vô kể. Một ngày, hai ngày, cả tuần…, cậu ấy vẫn gặp nó hằng ngày trong lớp, vẫn bình thường lắm, như chẳng có gì cả. Trong khi nó thì vẫn ước ao cậu ấy đến và nói “xin lỗi, tớ quên”, rồi lại khao nó một chầu chè lãng mạn.

Chẳng có gì xảy ra như ý muốn của nó.

Rồi một ngày, cậu ấy hẹn nó đi uống nước, trước ngày chia tay mùa hè. Ừm, giờ thì uống nước làm gì nữa chứ? Thôi kệ, xem như một buổi chia tay nhẹ nhàng. Sẽ kết thúc tình cảm mên mến, thinh thích đơn phương của nó tại đây.

Cậu ấy chọn một góc quán café, yêu cầu mở một đĩa nhạc du dương. Lòng buồn rười rượi, giờ càng thấy buồn. Ngồi nói chuyện nhạt nhẽo, cậu ấy lại hay nghe điện thoại, rồi lại cáo lỗi đi đâu một chút. Buồn càng thêm buồn.

Từ sau lưng, nó nghe có tiếng hát khe khẽ, của ai nhỉ? Cậu ấy, là cậu ấy trên tay với cái bánh kem nhỏ xíu. Thật khó hiểu, sinh nhật ai chứ, chắc cậu ấy có vấn đề gì về trí nhớ rồi. Nó mỉm cười và định hỏi cậu ấy, nhưng một chiếc móc khoá hình thú nhồi bông lại treo lủng lẳng trên ngón tay giữa của cậu ấy.

- Mừng ngày “đầy tháng” nhé! À há, ngày này tháng trước là sinh nhật của nó. Bây giờ đúng là ngày đầy tháng rồi. Cậu này giỏi bày trò thật. Không biết đây là sự cố ý chờ đến hôm nay mừng đầy tháng của nó, hay cậu ấy lỡ quên rồi sẵn bày trò luôn, nhưng nó cũng rất vui rồi, không ngờ, cậu ấy lại tặng nó cái móc khoá hình thú bông, nghĩa là: “tớ mến cậu, đây là chìa khoá mở vào trái tim tớ”. Thích quá đi mất.

Nếu chỉ thích thôi… thì nên là bạn bè

Nếu chỉ thích thôi… thì nên là bạn bè

Nếu thật sự rất thích một người, đừng bao giờ muốn tiến xa hơn. Một khi có ý muốn chiếm hữu, bạn sẽ đánh mất người đó.

Nếu chỉ thích thôi, tức là những tình cảm đó chưa phải là tình yêu, chưa đến mức bạn phải dành tất cả thời gian, tất cả hạnh phúc, tất cả niềm tin yêu dành cho người ấy, thì đừng nên lấy tình cảm của mình ra để đánh cược.

Bạn không biết rõ mình muốn gì, cảm xúc hiện tại là thế nào, chỉ là muốn được gặp người ấy, muốn nhìn thấy người ấy cười, muốn được ở bên người ấy,… nhưng không chắc rằng mình có thể cùng gánh hết mọi nỗi buồn vui của người ấy, thì đừng vội kết luận đó là tình yêu.

Trong cuộc sống, sẽ có những lúc bạn nảy sinh những tình cảm mơ hồ, những thương yêu chớp nhoáng. Bạn cho rằng mình có thể gắn bó với người ấy dài lâu, bạn vội vàng làm rối tung mọi chuyện và rối tung đầu óc mình, bạn tìm mọi cách để tiếp cận, để làm cho người ấy biết là bạn thích người ấy biết chừng nào,… nhưng rồi khoảng một thời gian sau, tình cảm ấy dần phai nhạt, thì người tổn thương không chỉ là người ấy, mà còn là bạn nữa.


Đứng trước người bạn thích, bạn sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng đứng trước người bạn yêu, bạn sẽ thấy tim mình bình an biết mấy. Vì thích chỉ mang đến cho bạn những xúc cảm thoáng qua, ngượng ngùng thoáng qua,… rồi mọi thứ thoáng qua ấy sẽ trôi đi theo những bộn bề của cuộc sống. Mọi sai lầm, bột phát sẽ khiến bạn mất đi một tình bạn đẹp và rồi bạn sẽ cảm thấy hối tiếc về những vội vàng bạn mắc phải.

Khi bạn thích một người, bạn sẽ có ý định chiếm hữu người ấy, nhưng khi bạn yêu một người, bạn chỉ muốn mọi thứ được tự do trong tình yêu của hai người. Hãy dành thời gian xem tình cảm của bạn đã đủ chín hay chưa, bạn đã đủ bao dung để chấp nhận mọi thứ của người ấy dù là những mảnh khiếm khuyết rất nhỏ hay chưa. Đừng vội bước hụt đến tình yêu mà làm mất đi một cái cầu tình bạn đã xây đắp từ rất lâu rồi, bạn nhé!

Hôm qua tớ yêu cậu - nhưng hôm nay hết rồi!

Hôm qua tớ yêu cậu - nhưng hôm nay hết rồi!

Cả lớp rộ lên tin đồn Thùy Lâm thích lớp phó xinh xắn….

Mấy tuần nay, cả trường hầu như ai cũng biết Lâm là les, cái tin sét đánh ngang tai đó làm nhỏ Lâm cảm thấy tâm trạng não nùng. Nó làm mất quyển nhật kí, và nhiều người đã xé nát quyển nhật kí của nó ra để đọc những dòng thân thương mà nó viết cho Thủy, lớp phó học tập của lớp.

Thủy có má lúm đồng tiền cực xinh và đôi mắt bồ câu to tròn đã xinh xắn lại còn học giỏi, nhiều boy trong trường rất hay theo đuổi. Thùy Lâm, có lẽ người ta vẫn không biết gì nếu như không đọc được quyển nhật kí đó. Lâm cũng khá xinh, tóc dài và thường dung đồ màu hồng, mấy ngày trước Lâm còn khóc sướt mướt vì chia tay bạn trai, vậy mà giờ cả trường ai cũng biết Lâm là lesbian thuộc trường phái Sb.

Cô chủ nhiệm nhiều lần nói chuyện riêng với nó rồi cả ngày hôm nay nó bồi hồi ngồi không yên trong lớp học, cô muốn gặp nó giờ ra chơi. Tâm trạng của nó lúc này cứ như lửa đốt, nó muốn thừa nhận nhưng lại sợ những ánh mắt những lời trêu chọc từ bạn bè. Tiết toán mà nó vẫn thích nhất, giờ cứ thấy thời gian trôi qua như nhỏ giọt, mắt cứ đổ dồn về bàn nhỏ Thủy, Thủy hôm nay tóc bính hai chum, ngồi âu yếm với cả thằng Danh lớp trưởng đẹp trai. Nó biết Thủy đang dần xa lánh nó, nó sợ Thủy sẽ xa lánh nó, nhưng dù có lo sợ thì mọi chuyện vẫn đâu vào đấy mà thôi.

Ngoài sân trường, tiếng trống ngân dài như sự chán nản của nó. Thầy dạy toán vừa bước ra khỏi lớp, cả lớp nháo nhào lên, tụm lại thành mấy nhóm cùng nhau bàn tán chuyện của nó, nó chống tay ngao ngán bước ra ngoài cửa, lúc đi qua bàn của Thủy nó vô tình chạm tay vào bàn tay Thủy đang vuốt tóc, Thủy giật mình rút tay lại rồi liếc nó một cách đáng sợ. Nó chỉ kịp quay mặt nói câu xin lỗi rồi chạy nhanh ra cửa, phòng giáo viên lạnh lùng trước mắt, nó bước vào lủi thủi cúi chào, nhưng hình như nhiều giáo viên cũng thì thầm bàn chuyện của nó.
Nó thì thầm trước cô chủ nhiệm:

- Cô gọi em!

Cô chủ nhiệm kéo tà áo dài ngồi xuống rồi nghiêm nghị:

- Em giải thích đi.

- Em phải giải thích những gì?

- Chuyện quyển nhật kí, hãy nói với cô đó chỉ là trò đùa.

Nó im lặng, trong đầu hiện lên những suy nghĩ về ngày mai, nếu nó thừa nhận nghĩa là ngày mai nó sẽ càng nặng nề hơn trước những dò hỏi đáng ghét, rồi cả sự trề bĩu mà Thủy dành cho nó nữa. Nó cũng là một học sinh ưu tú, nó không thể vì những tin đồn mà đánh mất tương lai. Nhưng nó cũng không thể hèn hạ từ chối chính bản thân mình chỉ vì những lời nói của bạn bè. Rồi nó quyết định:

- Thưa cô! Đó là sự thật

- Em nói gì?!...

- Em cũng không muốn, nhưng có lẽ em nên sống với bản thân mình…

- Còn Gia đình em thì sao?

- Sau này em sẽ nhờ cha mẹ đưa đến bệnh viện kiểm tra, còn bây giờ, em muốn sống theo cách mà em cảm thấy thoải mái.

- Em thật là cứng đầu! thôi em về lớp đi, đừng để ảnh hưởng đến Thúy và cả danh tiếng của trường.

- Vâng!

Nó về lớp học, mọi thứ như đang níu nó lại, và cả lớp cũng chẳng ai bênh vực nó, nó thừ ra như một thứ thừa thãi, và cả chuyện nó vô tình chạm vào tay Thủy ban nảy cũng bị Thủy phanh phui xé ra cho to thêm. Nó không ngờ tình cảm thật sự của nó lại vô tình bị Thủy mang ra chà đẹp, đùa giỡn với cả bạn trai và nhiều đứa khác trong lớp.

***

Chiều hôm đó nó về nhà "tút" lại chính mình, nó cắt tóc tomboy, mua sắm 1 số đồ dung của con trai, đổi cả cặp sách, điện thoại và một số đồ dung khác. Ba mẹ nó sửng sốt, hết la mắng rồi lại dò hỏi, hỏi xem nó có thất tình không, nhưng cuối cùng ba nó lại cũng hộ cá tính tomboy mạnh mẽ ba còn hứa sẽ thay màu giấy dán tường cho nó cá tính hơn. Nó hỏi ba về chuyện Les, ba nói rằng:

- Cuộc sống chẳng có ai trọn vẹn cả, ba chỉ muốn con mình hạnh phúc và vui vẻ, kể cả anh trai nó hay nó, dù gì cũng được, chỉ cần đừng phạm pháp. Cuộc sống riêng tư ba nó tôn trọng.

Nó cảm thấy vui hơn một chút, tâm trạng nhẽ nhõm và giấc ngủ cũng mau đến với nó. Buổi sáng, nó bước vào lớp với một con người vừa thật vừa hoàn toàn mới: giày bata đen, áo khoác bóng chày đen trắng, nón bóng chày, ba lô đen cá tính và tóc ngắn cùng với cặp mắt kính xì teen. Mấy thằng con trai mắt tròn, mắt dẹt nhìn nó, mấy đứa con gái tỏ vẻ thích thú chọc ghẹo và những lời nói xấu hình như ít hơn. Riêng Thủy, Thủy vẫn nhìn nó bằng sự ghẻ lạnh, khinh dễ rồi quay sang nói với thằng Danh lớp trưởng điều gì đó, cả hai cười ồ lên.


Dù mọi việc không hẳn đã tốt đẹp, nhưng nó vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Trong giờ học nó tích cực phát biểu và tranh luôn con điểm 10 hóc búa môn Sinh của thằng lớp trưởng. Nó hả hê lắm, ra chơi nó tung tăng xuống căn tin trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Nhiều girl cũng ngã nghiêng trước sự lột xác của đó, nhỏ Linh chung lớp tự nhiên chạy đến khoác tay nó rồi chọc ghẹo đủ điều, nó cảm thấy giây phút hiện tại và ngày hôm qua khác nhau quá. Nhỏ Linh kéo nó ra ngồi ngoài ghế đá:

- Cậu đừng buồn nữa nhé!

- Buồn à? Chuyện gì?

- Chuyện Thủy và mấy người trong lớp

Nó cười rồi nói:

- Không phải mấy ngày trước cậu cũng ngồi tụm với họ nói xấu tớ sao?

- Không! Tớ chỉ nghe chứ không có nói.

- ừm.. hình như là vậy

- vì tớ… tớ cũng..cũng

Nó nhìn nhỏ Linh ấp úng rồi hỏi:

- cũng sao?

Nhỏ Linh bất chợt e thẹn, ánh nắng vô tình long lanh trên khóe mắt nhỏ, đôi môi còn ửng hồng vì màu xí muội trông thật đáng yêu:

- tớ là……. fem…

Nó ngạc nhiên, thì ra bên cạnh nó không phải cô đơn và duy nhất, mà vẫn còn có Linh… vậy mà nó không nhận ra. Nó bồi hồi rồi nắm lấy tay Linh:

- cảm ơn cậu!

chỉ vậy thôi rồi nó trở vào lớp, nhỏ Linh cũng lủi thủi bước theo sau lưng nó nhưng nó không dám quay lại nhìn, vì nó lo mình sẽ rung động, cái tuổi 16 đầu đời dễ rung động, mà nhất là những người nhạy cảm như nó nữa…

Trên lớp:

Một đám đàn chị bao vây cửa lớp, nó chen vào trong rồi ngạc nhiên, Thùy ngồi co ro trên bàn, đám hot girl lớp trên đứa thì hâm he đứa thì đập bàn dằn mặt.

- mày tránh xa thằng Danh ra, đừng có lì chai mặt quá đó

- coi chừng tao đánh chết đó, đồ giật bồ!!!

Nhỏ Thủy ngồi im mà không nói, mặt cho nhỏ lớn nhất nhóm giật cái nơ trên đầu xuống, nó xót ruột chạy vào xô nhỏ đó ra:

- tránh ra đi, mấy người làm gì vậy?

một nhỏ trong nhóm trêu:

- a à, con les, con nhỏ yêu thầm con Thủy nè =))

- thì ra là mày, chà chà, tóc tomboy cơ đấy, xem ra bệnh của mày nặng rồi

- con Thủy dành bồ tao, mày không thấy à, nó đang cặp thằng Danh… biết điều thì né đi

Nó vuốt mái tóc ngắn cũn:

- đó là chuyện của mấy bạn, nhưng vì một thằng con trai bựa s.h.i.t mà đánh ghen thì thật là nhục đó. Với lại đừng làm bẩn lớp tôi nhé. Xin mời!

- nói hay lắm, vậy tao sẽ xử con nhỏ này sau, đi thôi!

Cả nhóm bỏ đi, nó cúi xuống dọn mớ đồ bừa bộn trên bàn Thủy, nhưng Thủy đẩy nó ra rồi lớn tiếng:

- mày tránh ra đi, tránh ra!!!

Nó bước về chỗ của mình, mọi thứ đâu cũng vào đấy. Nhỏ Linh đến bên bàn của Thủy:

- cậu quá đáng vừa thôi, Lâm vừa giúp cậu mà cậu nói vậy à?

- Tui không cần, sao mấy người nhiều chuyện quá vậy, về chỗ đi!

Nhỏ Linh bước vào chỗ ngồi rồi với tay đặt lên bàn Lâm cây kẹo mút.

***

Chiều hôm đó, lúc ra về nó cùng Linh dọn lớp nên ra muôn, có lẽ cũng vì vậy mà nó chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng. Cách cổng trường vài trăm mét, nhóm bồ cũ của thằng Danh lớp trưởng cùng với một nhóm côn đồ khác bao vây lấy Thủy, họ xé áo, đánh đập rồi nhục mạ đủ điều, có cả một đứa con gái quay clip… nhỏ Thủy chỉ biết khóc trước … bờ vai và cặp ngực lấp ló trước những mãnh vải áo bị xé toạt ra…

Nó chạy vào đám đông giật lấy cái điện thoại trên tay người ta đập mạnh xuống đất rồi chụp nhanh lấy tháo cái thẻ nhớ ra bẻ gãy… mọi người sững sờ, Thủy cũng vậy.. mấy đứa kia nhào tới đánh nó, đánh luôn cả Thủy, nó chỉ biết ôm lấy Thủy để che những gì đang lộ ra. Thằng Danh chỉ biết đứng nhìn trước những lời dò hỏi, rồi quay mặt bước đi. Thủy gào thét trong tủi nhục và đau đớn:

- Anh!!! Anh nói gì đi chứ!

Thằng Danh cúi mặt quay lại, ấp úng vài câu:

- Xin lỗi, nhưng anh chưa hề nói em là người yêu…

Nhỏ Thủy khóc nấc lên, nó hét lên thất thanh mà cũng chẳng nghe rõ:

- Đồ hèn, thằng hèn, mày không là người yêu thì chiếc nhẫn này là gì hả?!

Thủy giơ chiếc nhẫn bạc mà mấy hôm trước Danh tặng lên, thằng Danh chỉ biết quay đi nắm lấy bàn tay con nhỏ bồ cũ. Mấy đứa trong nhóm nhào vô đánh tiếp, đứa quay phim tức chuyện bị đập điện thoại nên nhào vô dung chai coca uống dỡ đập mạnh, Lâm thấy vậy ôm vội lấy Thủy can ra thì bị chai coca đập vào đầu.

…… Phía trước mọi thứ choáng váng, Lâm chỉ nhìn thấy mặt đấy đang quay cùng với bầu trời… và cả cái gì đó ướt đẫm chảy xuống áo nó màu đỏ tươi, nó chóng mặt rồi ngất đi. Cả nhóm lo sợ bỏ đi hết, nhỏ Thủy chỉ biết ôm Lâm thật chặt, máu chảy ra ướt đẫm chiếc áo.

Linh đứng đằng xa thấy vậy cũng chạy lại… Linh hoảng hốt, tay run run gọi điện cho xe cấp cứu, rồi đẩy Thủy ra…

- Cậu tránh ra đi, cậu hại Lâm rồi thấy chưa?

- Tớ xin lỗi!

Linh cởi áo khoác đưa cho Thủy mặc rồi cùng dìu Lâm lên xe cấp cứu.

***

Lâm bị rách một đường dài trên đầu, khâu 6 mủi kim và cũng đã tạm ổn, nhưng phải nghĩ khá lâu để chuyền máu, ba mẹ Lâm sốt ruột cả mấy ngày liền. Thủy và Linh viết tường trình thì mọi người mới hiểu là vì cứu Thủy nên Lâm bị đánh trúng, cũng may Lâm đã vội bẻ thẻ nhớ của đám người đó, nếu không thì cái clip bây giờ chắc đang hot trên mạng.

Thủy không biết mình đã đúng hay sai, nhưng nhìn Lâm nằm trên giường bệnh Thủy cảm thấy trong lòng xót xa. Nhỏ đến bệnh viện thăm Lâm nhưng lại thấy Linh ở đó từ trước, Linh kê tập vở lên giường vừa chép bài cho Lâm vừa nói chuyện rất vui vẻ. Thủy khẽ gõ cửa rồi bước vào đặt cái áo khoác của Linh lên bàn rồi cười nói:

- Tớ mang áo đến trả cậu nè Linh. Lâm khỏe rồi chứ?

- ừ.. tớ khỏe rồi.

Linh nhanh nhẹn xếp tập vở lại rồi nói:

- hai cậu ngồi chơi nhé… tớ chạy ra mua thêm cháo cho Lâm!

- ừ!

Thủy kéo ghế ngồi cạnh bên Lâm rồi nhìn trong im lặng, Lâm bắt chuyện:

- tớ lo cậu bị sốc, nhưng có lẽ đã đỡ hơn nhiều!

- ừ! Không ngờ Danh tệ như vậy!

Lâm cười nói:

- thôi cậu hãy quên chuyện đó đi rồi tìm một người khác yêu cậu thật lòng ..

- người yêu tớ… không phải là cậu sao?

Lâm im lặng hồi lâu rồi nói:

- ừ! Hôm qua tớ yêu cậu… nhưng hôm nay hết rồi

- tại sao?!

- Vì cậu không giống như tớ, cậu không thuộc về thế giới của tớ đâu.

- Tớ xin lỗi vì những ngày qua đã..

- Cậu không cần phải xin lỗi… tớ hiểu mà.

Thủy nắm lấy tay Lâm, nước mắt rưng rưng nhưng rồi Lâm rút tay lại, cậu ấy quay mặt đi:

- Cậu ra ngoài đi! Tớ muốn nghĩ ngơi.

Thủy bần thần bước ra ngoài, nghẹn lại ở cổ một nỗi niềm khó nói. Thủy chỉ làm theo trái tim và suy nghĩ đơn giản của tuổi mới lớn, nhưng chắc có lẽ Thủy đã làm tổn thương Lâm khá nhiều.

Bồi hồi nhớ lại cảnh tượng Lâm ôm chặt lấy Thủy để che những vết rách dài trên bộ quần áo gần như hở ra hết, rồi cả dòng máu nhẹ nhàng thấm vào bàn tay Thủy. còn Thủy thì cứ trông ngóng 1 câu nói của Danh nhưng rồi thất vọng. Nhớ đến, nước mắt lại trào ra đau đau khổ. Nếu như ngày hôm qua Thủy chịu thông cảm cho Lâm thì hay quá. Thủy bước ra ngoài cũng là lúc Linh mang tô cháo nóng vào phòng bệnh, cảm giác muốn khóc, muốn giành lại những thứ từng thuộc về mình nhưng bây giờ chỉ còn nghẹn ngào không khóc lên được. Thủy đứng ngoài cửa nhìn Lâm và Linh vui vẻ với nhau như niềm ao ước có một thằng con trai yêu mình thật lòng ấy vậy mà tất cả cũng chỉ là của người ta…

---

Lâm đi học lại sau 2 tuần nghĩ ngơi, cả trường chẳng còn ai bàn tán nữa, chỉ có những ánh mắt khâm phục người bạn nghĩa hiệp . Lâm gửi trả chiếc điện thoại mới đền cho người quay clip hôm đó.

Thủy cứ trầm ngâm mãi, thỉnh thoảng lại quay xuống bàn Lâm cười rồi viết giấy gửi cho Lâm. Nhưng Lâm ít trả lời mà cứ lơ đi làm Thủy chạnh lòng. Trưa hôm đó Thủy hẹn Lâm phía sau trường, đối diện nhau Thủy lấy hết can đảm nói với Lâm:

- Lâm… cậu cho tớ một cơ hội nhé!

Lâm ngạc nhiên hỏi:

- Cơ hội gì?

- Tớ muốn thử … yêu cậu

Lâm cười rồi nhìn ra khoảng không lạnh lùng nói:

- Tớ không thích thử… với lại tớ cũng đã hết rồi…hết cảm xúc đối với cậu rồi.

- Tớ biết tớ đáng trách, nhưng cậu có hiểu cái cảm giác mình trần rồi cậu ôm lấy tớ hôm đó… tớ đã thật sự cảm kích…

- ừ.. đó chỉ là cảm kích thôi, nhưng nếu có lỡ làm cậu yêu hoặc thích.. dù một ít thôi thì mong cậu hãy quên tớ đi…tớ xin lỗi

Thủy chạy đến ôm lấy Lâm khóc nấc lên:

- Lâm ơi, làm sao tớ quên được cậu chứ… tại sao cậu hết yêu tớ nhanh như vậy? tại sao cậu lại bỏ rơi tớ ngay lúc tớ đang cần cậu biết bao.. tớ đau lắm…

- Thủy à, thà cậu cứ đau buồn bây giờ đi, rồi cậu sẽ quên và có một gia đình về sau, đừng vì những rung động, đừng vì tình thương của tớ mà đánh mất tương lai… cậu không thuộc thế giới của tớ đâu.

Lâm đấy Thủy ra rồi quay về lớp, Linh đứng ở phía sau… có lẽ đã nhìn thấy. Lâm bước lại cạnh Linh, đặt tay lên má Linh rồi quay về phía Thủy nói:

- Tớ cần người như Linh ở cạnh bên!

Thủy bụm miệng cho tiếng khóc đừng lớn hơn, nhìn họ khoác tay nhau xa dần cuối hành lang ấy mà lòng Thủy xót xa nhiều cảm xúc. Có lẽ là yêu, là ghét, là ganh tỵ… Thủy thấy mình ích kỉ quá.

***

Cuối tuần, Linh và Lâm đi dạo ngoài công viên, họ đã đến với nhau trong im lặng, chỉ giống như đôi bạn thân. Kể từ khi đó họ được ôm lấy nhau, nắm tay nhau trên những con đường dài:

- Cậu vui chứ! Chắc là không còn cô đơn nữa!

- Tớ đã không cảm thấy cô đơn từ cái hôm cậu ngồi với tớ ngoài ghế đá.

Linh đỏ mặt như đang đối diện trước một thằng con trai vậy. Lâm cười bảo:

- Tớ hôn cậu được không?

Linh lại im lặng cúi mặt e thẹn như ngày đầu thừa nhận mình là fem, không chờ đồng ý, Lâm cúi xuống hôn lên gương mặt ửng hồng đáng yêu đó rồi thì thầm:

- Mình yêu nhau nhé!

Linh ôm lấy eo Lâm, nghĩ về vết sẹo chưa lành hẳn trên đầu Lâm rồi tin rằng ở bên Lâm, Linh sẽ được che chở như vậy… dù có bị ai nói gì đi nữa!

chỉ cần mình thật sự yêu và tôn trọng nhau. Một lần thôi.. hạnh phúc sẽ đến. Đừng vội vàng chà đạp rồi gạt bỏ bất cứ thứ gì như Thủy... vì chưa chắc sự lựa chọn của mình là đúng, các bạn nhé !

Bàn đầu bàn cuối

Bàn đầu bàn cuối

Bé không biết bé thích cậu ấy từ lúc nào.

Bé đã nhìn theo cậu ấy, từ rất lâu, rất lâu, rất lâu đến mức bé chẳng còn nhớ, đến mức khi bé nhận ra tình cảm bé xíu này đang nảy nở trong lòng thì chùm quả bàng kia đã rụng rồi và tán lá bằng lăng đã xanh mướt những bâng quơ.

Bé cố gắng nghĩ, nghĩ nhiều, về lý do bé thích cậu ấy. Rằng là nụ cười dịu dàng màu nắng luôn dành cho người khác, làm bé tự hỏi, một người con trai có thể ban phát nụ cười đẹp đẽ ấy cho bao nhiêu người, khiến họ xao xuyến, khiến họ ngẩn ngơ. Rằng là giọng nói trong như bầu trời màu xanh ấm, trầm ngặt mà rạng rỡ, với những nốt âm vang như đang ở nơi vùng trời khác, dù nơi ấy cũng chỉ là một góc lớp đằng sau lưng bé, đủ gần để nghe thấy những ngọt ngào, mà cũng đủ xa để khắc khoải nhớ thương.

Rằng là cái ngày đầu tiên cả hai chạm mặt nhau chính thức. Chung lớp, nhưng với một cậu con trai hòa đồng vui vẻ ngồi bàn cuối và một cô bé ít nói không nổi bật ngồi bàn đầu, thì lại là cả hai thế giới khác biệt. Ngày nọ, hai thế giới giao nhau ở tiết thể dục đầu tiên ngày thứ năm, cũng là tiết trực nhật của bé. Cô bạn cùng bàn nghỉ học, và chẳng ai để ý đến bé với chồng ghế thật cao, cao lắm so với vóc người nhỏ xíu.


Bé đến sớm hơn một chút, chia ra bê từng đợt một, dù gì trong lớp vốn không hay được giao nhiệm vụ gì lớn lao, chỉ có trực nhật nên phải hoàn thành thật tốt. Khi chạm tay vào chồng thứ năm, thứ sáu nào đó, có một cánh tay vạm vỡ rám nắng khác đã bê xốc lên trước cả bé. Với sự ngạc nhiên, bé nhìn lên và cậu ấy đã ở đó, nở nụ cười thật hiền.

“Để tớ bê cho, cậu ra trước đi.”

Có lẽ từ cái ngày ấy, bé luôn đi tìm nụ cười của nắng. Nụ cười rạng ngời với chất giọng mênh mông. Nụ cười chỉ duy nhất là bí mật của bé, là bản nhạc ấm áp bé cất giữ thật sâu trong hộp nhạc trái tim. Bé ngồi bàn đầu, không thể quay xuống nhiều, nhưng bé luôn biết tìm âm giọng ấy trong cả biển đầy những tiếng cười đùa. Đôi khi bé gạt chiếc bút chì cho rơi một tiếng cách xuống sàn, để cúi người xuống, hướng ánh mắt tò mò tìm khuôn mặt quen thuộc rất xa về phía cuối. Và bé sẽ luôn nhìn thấy nụ cười dành cho người khác, với ánh mắt không bao giờ chạm nhau của cả hai.

Cứ thế yêu thương thầm lặng trong nửa năm, đến gần ngày bế giảng cuối cấp. Bé sẽ không được nghe giọng nói cậu ấy nữa dù có lắng nghe thật kĩ, sẽ không được nhìn thấy cậu ấy nữa dù bé có cố tình làm rơi bút chì bao nhiêu lần. Bé suy nghĩ thật nhiều, liệu sau này có hối hận về tình cảm không thể nói ra?

Rồi trong con tim nhỏ bé cháy lên một vệt can đảm màu lửa đỏ. Bé dù thế nào cũng không hối hận khi đã thích cậu ấy, lại càng không muốn hối hận trong tương lai, vì bé muốn dù có thất bại, tình cảm này sẽ là trong vắt, không bị quệt bẩn bất cứ cảm giác hối hận nào.

Bé quyết định ngày mai, nếu chùm bằng lăng ở cổng trường hoa màu trắng nhạt thay vì tím, bé sẽ gọi tên cậu ấy, lần đầu tiên, để nói cậu ấy biết bé đánh rơi bút chì nhiều như vậy chỉ từ khi bé biết trên đời có nụ cười đẹp như nắng.


Nhật kí bàn cuối cấm đứa nào xem.

Cậu không biết cậu thích bạn ấy từ khi nào.

Cậu nhớ rõ mồn một lần đầu tiên chú ý đến mái tóc đen tuyền ấy. Chỉ là tò mò của thằng con trai rỗi việc ngồi bàn cuối, sau những thất vọng tìm kiếm một mái tóc tự nhiên giữa một rừng tóc tỉa, tóc xé lỉa chỉa của mấy đứa con gái hiện đại. Lọt vào mắt cậu là mái tóc rất đẹp, buộc nửa dịu dàng của bạn ấy, cô bé ngồi bàn đầu. Và trước cả cái ngày lá phượng xanh, khi cây bàng còn trơ trọi những cành khẳng khiu trụi lá, cậu đã thích bạn ấy, đơn giản và tự nhiên đến không ngờ.

Nếu được hỏi, cậu sẽ nói được muôn ngàn lý do tại sao cậu thích bạn ấy. Thích mái tóc mượt đen ngắt, nhẹ nhàng suôn mềm trên đôi vai nhỏ khi bạn ấy quay đầu, nở nụ cười nhỏ nhắn như hoa hướng dương với người không phải cậu, chỉ thế thôi mà cũng làm cậu gầm gừ ghen tị với…cô bạn cùng bàn với bạn ấy. Thích bàn tay bé xíu, trắng ngần hay cầm cây bút chì yên lặng vẽ những đường nét xinh xinh trên giấy, những hình vẽ cậu chưa bao giờ đủ can đảm lại gần để xem, nhưng cậu nghĩ một cô bé dễ thương đương nhiên phải vẽ những hình dễ thương, vì người khác không phải cậu khi may mắn nhìn thấy những hình vẽ đó, luôn mỉm cười khen ngợi bạn ấy, làm má bạn ấy đỏ lên, và cậu tin chắc rằng trên đời không có một đôi má nào có màu hồng đào đáng yêu như vậy.

Cậu là kẻ nói nhiều, vậy mà không thể đủ can đảm lại gần nói chi đến tiếp chuyện bạn ấy. Cậu thường đổ lỗi vì cô giáo đã xếp cậu ngồi cuối lớp và bạn ấy ngồi đầu lớp, rằng bộ phận bàn ghế ở giữa đã…chia rẽ cả hai. Tất nhiên đó cũng chỉ là biện hộ, vì thực lòng cậu sợ bạn ấy sẽ yên lặng khi cậu hỏi chuyện, và sợ sệt trước một đứa con trai to tiếng như mình. Trong mắt cậu, bạn ấy thật mong manh như bông hoa hướng dương nhỏ bé, chỉ chạm vào sẽ tan biến mất. Vậy mà cả lớp đã để một bông hoa dễ thương như vậy đi vác chồng ghế thật nặng vào tiết thể dục đầu tiên ngày thứ năm. Chỉ có lúc đó, không kịp suy nghĩ gì, cậu chỉ nhận ra khi thấy mình đã bê đống ghế rồi, bên cạnh là cặp mắt to đang nhìn cậu ngơ ngác. Cậu như chết đứng trước đôi mắt trong vắt đen láy ấy, vội vàng nói vài lời nào đó xã giao mà cậu cũng không nhớ. Đôi mắt ngạc nhiên nhanh chóng lấp lánh một nụ cười.

“Tớ nghĩ là tớ làm được, nhưng nếu cậu muốn giúp, thì cảm ơn cậu thật nhiều nhé.”

Giọng nói nhỏ nhẹ mà ngọt lịm như mật ong chảy trôi trong tai cậu, trơn tuột vào lòng, rồi dần ngấm thật lâu, thật lâu. Nó tựa một thứ bùa phép làm cậu lâng lâng mỗi lần nhớ đến, khiến cậu tự mỉm cười một mình. Nếu tưởng tượng như con gái, cậu đã cất lời nói dịu dàng ấy trong một tấm phong thư màu hồng, dán lại, cất thật sâu để nó trở thành của riêng một mình cậu thôi. Cậu luôn thấy mái tóc màu đen mượt ấy, điểm xuyết chiếc cặp tóc nữ tính của bạn ấy từ chỗ ngồi của cậu. Mỗi lần dừng bút chép bài và ngửng đầu lên, đôi mắt cậu luôn hướng chéo đi một chút để mái tóc ấy lọt vào tầm nhìn, làm lu mờ tất cả những hình ảnh khác. Đôi khi cậu tự hỏi tại sao mỗi lần bạn ấy đánh rơi đồ cúi nhặt, cậu lại cuống cuồng quay đi như một kẻ trộm hoa bị bắt quả tang đang ngắm nghía những đóa hướng dương, để cậu tự cảm thấy mình ngốc tệ, và lại ao ước phải chi có ngày hai ánh mắt được gặp nhau.

Cứ thế đã qua một năm kể từ ngày cậu thích bạn ấy và ngày mai đã bế giảng rồi. Mái tóc dài sẽ không còn nằm trong tầm mắt cậu nữa dù cậu có nhìn chéo sang thế nào, bàn tay nhỏ trắng ngần đang vẽ sẽ chỉ còn là kí ức ngọt ngào của mình cậu. Cậu đã suy nghĩ rất lâu, liệu có nên thêm một lần hỏi chuyện bạn ấy.

Rồi cậu đứng thẳng dậy. Dù bạn ấy có im lặng, cậu cũng sẽ nói cho bạn ấy biết tình cảm của mình. Cậu sẽ nói thật nhỏ, thật nhẹ, để bạn ấy sẽ không sợ, sẽ bình tĩnh lắng nghe. Vì nếu cậu nói thì vẫn còn ít nhất là 0.00000001 phần trăm bạn ấy trả lời, nếu cậu không bao giờ nói, tất cả sẽ là zêro.

Cậu quyết định ngày mai, nếu chùm bằng lăng ở cổng trường hoa màu trắng nhạt thay vì tím, cậu sẽ kể cho bạn ấy rằng bạn ấy thường hay cặp tóc màu gì nhất và mái tóc ấy đẹp thế nào, thuyết phục bạn ấy đó là sự thật, vì dù sao, cậu chắc chắn chẳng ai nhìn bạn ấy được lâu và nhiều như cậu đâu.

***

Ngày bế giảng, có đóa hoa bằng lăng ở cổng trường vì buồn cười hai đứa học trò ngốc, đến mức rơi rụng hết màu tím mộng mơ, chỉ có một màu trắng nhạt cho hy vọng và tình cảm học trò trong sáng.

Và trước đóa bằng lăng ấy, hai kẻ lắp bắp đã đến được với nhau

"Đơn xin tỏ tình"

"Đơn xin tỏ tình"

“Anh đã suy nghĩ rất nhiều để nói ra những lời này. Anh sắp xin Em làm người yêu của anh đấy!”

Không lâu sau khi “Đơn xin hôn” làm rung rinh trái tim nhiều cư dân mạng, một lá đơn khác với mức độ “cute” không kém cũng đã xuất hiện trên một diễn đàn. “Đơn xin tỏ tình” của chàng trai dành cho cô gái cậu thầm thương trộm nhớ được trình bày ngộ nghĩnh với những tâm sự chân thành cùng hình ảnh minh họa đáng yêu.

Chàng trai chỉ mới quen cô gái nhưng “tiếng sét ái tình” đã đánh trúng tim. Anh chàng đã suy nghĩ rất nhiều để viết lá đơn tỏ tình này. “Chính anh cũng cảm thấy khó hiểu nhưng tình yêu vốn là cái gì đó không thể giải thích” – chàng trai lý giải.

Từ khi gặp cô gái, cuộc sống của chàng trai trở nên ý nghĩa hơn. Và dù biết quanh cô gái còn bao nhiêu chàng trai khác đang theo đuổi nhưng anh chàng tự tin khẳng định rằng: ngoài anh ra sẽ chẳng có một người nào có thể mang lại cho em hạnh phúc.











Khó cưa cô nàng trẻ con

Khó cưa cô nàng trẻ con

Khi nàng quá hồn nhiên

Mạnh (18 tuổi, THPT Trần Phú, Hà Nội) kể lại câu chuyện của mình: “Mình có “say nắng” một cô bé lớp dưới vì tình cờ học thêm tiếng Anh cùng lớp. Cô ấy dễ thương và rất vô tư nên ai tiếp xúc cũng ấn tượng. Nhưng với ai nàng cũng đối xử như thế nên mình không có cách nào “bắt sóng” được. Cuối cùng lịch học ôn thi đại học cũng dồn dập nên mình cũng thôi không nghĩ tới chuyện đó nữa”.

Dường như sự vô tư, hồn nhiên của các nàng được sử dụng triệt để ở bất cứ đâu, với bất cứ ai khiến các chàng trai vô cùng hoang mang, không biết nàng có tình cảm thật với mình không?


Hay giận hờn vô cớ

Tán tỉnh Quyên được gần nửa năm, Long (Ninh Bình) đang rất đau đầu vì nàng hay giận dỗi như cơm bữa. Dù hai người chưa chính thức nói lời yêu nhưng cũng thuộc dạng "tình trong như đã". Long trễ hẹn vài phút thôi cũng giận và đùng đùng bỏ về, quên trả lời tin nhắn vì đang bận việc gì đó, nàng cũng kêu ca hờn dỗi, tối đến không gọi điện chúc nàng ngủ ngon cũng giận nốt. Thậm chí, có lần hai người chuẩn bị đi chơi, Quyên trang điểm chuẩn bị gần cả tiếng đồng hồ, trời lại nóng nên Long cáu nói Quyên vài câu mà sau đó nàng dỗi luôn, không đi chơi nữa và bảo Long chẳng tâm lý gì cả. Long than thở: "Tính nàng sớm nắng chiều mưa quá, mình lắm lúc thấy mệt mỏi. Nàng vô tư, nhí nhảnh, hòa đồng nhưng tán nàng đúng thật chẳng dễ".


Vẻ dễ thương, nhí nhảnh chính là điểm đáng yêu của các cô nàng có tính trẻ con (Ảnh minh họa, nguồn: Tumblr)


Nàng trẻ con nào cũng có điểm yếu

“Đúng là con gái có tính trẻ con như bọn tớ nhiều người bảo vô tư quá, có vẻ ruột để ngoài da, thỉnh thoảng bọn con trai cũng tưởng khó tiếp cận. Nhưng tiếp cận bọn tớ thì còn dễ hơn nhiều so với những cô nàng lạnh lùng ấy chứ” – Thúy (19 tuổi, ĐH Sư Phạm) nói.

Con gái dù mạnh mẽ, cá tính, độc lập đều có những điểm yếu. Và cô nàng trẻ con cũng không là ngoại lệ. Chỉ cần điểm trúng “huyệt” là bạn có thể dễ dàng tiếp cận với trái tim nàng rồi.


Nàng trẻ con thích mẫu người thế nào?


1. Một anh chàng điềm đạm

Con gái có tính cách trẻ con luôn ngưỡng mộ và thầm thích những anh chàng điềm đạm hoặc có tính cách mạnh mẽ. Mẫu người con trai này khiến họ thấy ấm áp khi ở cạnh bên và cảm thấy cái nhí nhảnh của mình được ai đó “ghìm cương”.


Để bước vào trái tim cô nàng trẻ con không quá khó, chỉ cần biết cách (Ảnh minh họa, nguồn: Tumblr)

Trúc Linh (Hoàng Mai, Hà Nội) nhớ mãi buổi sinh nhật cô bạn thân của mình. Nàng ta tính cách trẻ con, lúc nào cũng liến thoắng cái mồm và nũng nịu với mọi người – dù là người mới gặp. Chàng trai nào cũng đùa hưởng ứng nhiệt tình nhưng có một anh chỉ cười mà chẳng chịu bắt chuyện với cô. Để ý thấy anh ấy không thích xô bồ, biết quan tâm hỏi thăm đứa em của Linh trong khi những cậu khác cười ré lên đùa cợt, thế là con tim Linh rung rinh lúc nào không hay.


2. Tính cách hài hước

Hài hước thì bạn gái nào cũng thích rồi. Nhưng hài hước với những nàng có tính cách trẻ con sẽ tạo ra một sự ăn ý tuyệt vời, nhất là khi “tám chuyện”. Đồng thời sự “hợp gu” này cũng sẽ xúc tác tốt cho những dịp hẹn hò sau.

Lan (19 tuổi, Q. Liên Chiểu, Đà Nẵng) tâm sự: “Người yêu mình hài hước gấp đôi mình, nên ngay từ hồi đầu tiếp xúc cả hai đứa đã bị hút vào nhau. Dù mình tính hơi trẻ con, hay giận dỗi nhưng anh ấy thường làm lành bằng những cử chỉ, lời nói hài hước khiến tụi mình chẳng bao giờ giận nhau được lâu”.


3. Thích ai đó biết tạo nhiều bất ngờ

Các cô nàng trẻ con thường mơ mộng, thích những điều lãng mạn và nhất là sự bất ngờ. Nếu bạn đang cưa cẩm cô nàng này, dù bạn tặng quà nàng vào ngày…không là ngày gì cả cũng đủ khiến nàng thích thú. Những bất ngờ dễ thương như: tặng quà, làm đồ handmade, nhảy flashmob tỏ tình,… chắc chắn sẽ khiến tim nàng “loạn nhịp”.

Biết giữ khoảnh cách đủ xa để nàng thấy nhớ, và giữ khoảng cách thật gần để nàng biết hạnh phúc là chìa khóa dành cho các chàng muốn “cưa đổ” cô nàng có tính cách trẻ con.

Tớ thích cậu, một chút thôi !

Tớ thích cậu, một chút thôi !

Tớ thích cậu đủ để mỗi khi cậu ol nick cậu là cái tên đầu tiên tớ nhìn vào .
Cậu là người đầu tiên tớ muốn chat cùng trong cả lost ol dài dằng dặc đó .
Nhưng.... !Tớ sẽ không buzz cậu trước .
Tớ sợ ...
Sợ cậu biết tớ nhớ cậu như thế nào khi không được nói chuyện với cậu ..........


Tớ thích cậu đủ để ...........
Mỗi ngày là một ngày vui của tớ khi được nghe thấy giọng cậu !
Dù cho đó là một câu khen ngợi hay một câu trêu trọc tớ......
Dù đó là cả bài hát hay chỉ là một tít báo hot cậu vô tình đọc to lên.....

Tớ thích cậu đủ để.............
Cậu là người đầu tiên tớ nghĩ đến .........
Là người tớ muốn chia sẻ mọi cảm xúc của tớ.........
Dù đó chỉ là hưng phấn khi nhìn thấy cây hoa tớ trồng đã ra bông hoa đầu tiên !!!

Tớ thích cậu đủ để.............
Tớ tin tưởng cậu............
Dù cho việc tin tưởng ai đó với tớ thật khó !

Tớ thích cậu đủ để.............
Tớ làm những việc trước đây tớ chưa bao giờ dám làm.......
Tớ dám thử những thứ trước đây tớ vẫn sợ hãi........
Cậu làm tớ trở thành kẻ liểu lĩnh chết người.........

Tớ thích cậu đủ để.............
Tớ cực nhạy cảm với tên cậu.....
Với những chuyện có liên quan đến cậu....
Mọi thứ xung quanh tớ thật thú vị......

Tớ thích cậu đủ để.............
Chỉ cần nhìn vào mắt cậu là tớ biết cậu đang nghĩ gì.
Cậu sẽ chẳng bao giờ biết được tớ đã.........
Nhìn vào đôi mắt ấy nhiều đến thế nào.

Tớ thích cậu đủ để.............
Tớ luôn muốn người bên cạnh cậu là tớ.
Người cũng khóc với cậu là tớ...
Dù tớ chẳng dám ngồi gần cậu, chẳng dám cười với cậu nhiều.
Vì tớ sợ .......
Sợ cậu biết......

Tớ thích cậu......
Đôi lúc tớ tự hỏi
Nếu tớ có như cây nấm lùn ....
Nếu tớ béo như một cây kẹo ...
Thì cậu.....
Vẫn thích tớ chứ !!!
Dù cậu có trả lời như thế nào
Dù cậu sinh ra để dành cho một ai khác không phải tớ...

Thì tớ vẫn thích cậu.....
Thích cậu một chút..... một chút thôi !
Nhưng đủ để cậu chiếm một phần lớn trong trái tim tớ...