Nhím xù Blog tình yêu tuổi học trò Nhím Xù a:hover {text-decoration:none; color:#D570EE; text-decoration:none; font-weight:bold; background-image:url(http://www.addemoticons.com/emoticon/love2/AddEmoticons10314.gif);}

Tình yêu tuổi học trò – nên hay không nên?

Tình yêu tuổi học trò – nên hay không nên?

Ai cũng biết tuổi học trò là tuổi đẹp nhất. Đẹp bởi sự trong sáng, hồn nhiên, cái đẹp xuất phát từ sự non nớt, mới lớn. Đối với những cô cậu cấp 3, cái trong sáng thể hiện qua những cử chỉ yêu thương, những giây phút giận hờn, và cả sự ngại ngùng khi thổ lộ tình cảm. Tất cả gói gọn trong 5 chữ “tình yêu tuổi học trò”

Chuyện yêu đương tuổi học trò có thể là những “mối tình đầu đời” rất trong sáng, để lại những kỷ niệm đẹp trong đời người, Nhưng nếu tình cảm bồng bột nam- nữ diễn ra quá sớm và quá đà, thì sẽ dẫn tới những hệ lụy thật đáng buồn…

Tình yêu tuổi học trò – Khi người “trong cuộc” chưa đủ độ “chín”.


Nếu như trước đây, tình yêu tuổi học trò thường chỉ nảy nở vào những lớp cuối cấp học phổ thông. Phần nhiều những mối tình học trò thường hồn nhiên, trong sáng theo kiểu: “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu…” (Phượng hồng – Vũ Hoàng); thì ngày nay, cùng với những thay đổi về môi trường xã hội, về tâm sinh lý của lớp học sinh mới, cùng với đó là sự “tiếp sức” của các phương tiện công nghệ, kỹ thuật hiện đại như: internet, điện thoại di động…, lứa tuổi bước vào “đường yêu” của học sinh đang dần “trẻ hóa”.

Thay vì những lớp cuối cấp, không ít học sinh đang học ở bậc THCS cũng phát sinh tình cảm yêu đương với bạn khác giới. Đáng nói là, do chưa đủ độ “chín” về nhận thức, tình cảm cộng với tâm lý hiếu kỳ, tò mò, thích khám phá những cảm xúc mới lạ, không ít em đã ngộ nhận về những cảm xúc, rung động của mình và cho đó là tình yêu.


Tình yêu tuổi học trò và những hệ lụy không ai mong muốn…


Nghĩ đến tình yêu tuổi học trò, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến những ảnh hưởng xấu của nó, đặc biệt là những bậc sinh thành, dạy dỗ chúng ta nên người. Đã có không biết bao nhiêu cô cậu học trò bị bố mẹ cấm không được nảy sinh tình yêu với các bạn khác giới. Đã có không biết bao nhiêu teen phải ngồi nhà nghe thuyết giáo khi cha mẹ phát hiện con mình có những biểu hiện bất thường trong quan hệ bạn bè. Đặc biệt còn có những teen thê thảm hơn khi bị bố mẹ kiểm soát cả việc kết bạn, đi chơi, đi học. Nhưng các bậc cha mẹ làm như vậy không phải là vô lí.

Bất cứ vị phụ huynh nào cũng có thể nhận ra nguyên nhân của những lần teen nhà mình đang học lại tự tủm tỉm cười một mình. Bất cứ bậc sinh thành nào cũng có thể cáu giận khi nhận bài điểm kém của con em với lời phê gay gắt của thầy cô về việc học hành sa sút mà nguyên nhân đơn giản là tối qua con đi chơi chưa kịp học bài. Và còn cáu gắt hơn khi thanh toán tờ hóa đơn điện thoại với một số máy xuất hiện dày chi chít.

Tệ hơn nữa còn có những teen nông nổi, bồng bột bỏ nhà ra đi vì lí do chẳng giống ai: “Con đi vì bạn ấy là lí tưởng sống của đời con. Bố mẹ không hiểu con!”. Mới nghe có vẻ nực cười nhưng chuyện này lại có thật từ chính người đã có hành động đó kể lại- bạn T trường THPT YV. Sau này, nghĩ lại chính bạn ấy cũng buồn cười và xấu hổ. Không biết khi nghe chuyện này, teen nhà ta có ai giật mình không?

Chưa hết, trong thời buổi mọi khoảng cách trở nên gần gũi như ngày nay. Một cái nắm tay, vài ánh nhìn để ý trong giờ học, thư tay chuyền bàn đã trở nên xưa như trái đất. Các teen nhà ta bây giờ yêu là phải khoác vai, ôm eo, hôn nhau trong lớp học. Cảnh tượng phản cảm đó xảy ra không hiếm. Chỉ khố những người có ý thức ngứa mắt phải nhìn; chỉ thương các thầy cô khó chịu không muốn nói.

Không những thế, đã yêu đương nên nhiều teen lại muốn lãng mạng như phim Hàn Quốc; hết khóc hết mếu lại hoà thuận, khắng khít. Kết quả là cả chàng và nàng đều học hành sa sút.
Tình yêu học trò và cái nhìn tích cực


Vấn đề nào cũng có nhiều mặt. Tiêu cực có, tích cực cũng có. Một số teen nhà ta vì yêu mà học hành khá hẳn lên. Hỏi lí do mới biết: vì không muốn kém so với người yêu. Không những vậy, khi yêu nếu các bạn biết giúp đỡ nhau học tập để cả hai cùng tiến bộ thì thật tốt!

Khi có một người tri âm tri kỉ, thấu hiểu mình, luôn chia sẻ với bạn những niềm vui, đặc biệt là nỗi buồn, bạn sẽ thấy thoải mái hơn; và đôi khi người ấy lại đưa ra những lời khuyên bổ ích để động viên, an ủi bạn. Có một tình yêu tuổi học trò như vậy thật đẹp và ý nghĩa! Vì vậy việc mà teen chúng mình nên làm không phải là cố kìm nén tình cảm hoặc dễ dãi với tình cảm ấy mà nên biết tập suy nghĩ chín chắn và có ý thức để những tình cảm tuổi học trò trở nên tốt đẹp và mang lại nhiều lợi ích!

Nhưng cũng có quá nhiều vấn đề giữa những trái tim đang lớn khiến teen cần suy nghĩ chín chắn dù đó là tình cảm trong sáng, không vụ lợi…

Tình yêu tuổi học trò, nên hay không, câu trả lời tôi dành cho bạn đấy!

Đừng nên níu giữ những thứ không thuộc về mình

Đừng nên níu giữ những thứ không thuộc về mình

-17 năm không yêu thì thêm một năm nữa cũng chả chết được….

- Mặc dù nói thế thôi. Nhưng khoảng thời gian 17 năm đó tôi trải qua hai mối tình thời học trò. Giờ nghĩ lại không biết sao mình lại nhận lời yêu người đó. Đơn giản vì người đó là họ hàng bff của mình. Thứ 2 là nghe những điều tốt đẹp của người đó từ bff mình. Thứ 3 là do người đó cũng đứng tuổi, hơn 7 tuổi mà nên mình cảm giác an toàn. Nhưng quan trọng hơn cả là mình cũng có động lòng, mà người đó cũng rất hợp “điều kiện” của mình.

- Điều kiện gì đâu cơ chứ. Đơn giản chỉ là mình không thích lúc nào người yêu cũng kè kè bên cạnh soi mói. Mà người đó đi làm xa tháng về có hai lần nên tạm phù hợp cũng được.


- Ai cũng nói mình yêu như con dở. Bình thường đi ăn với bạn bè ăn như con trâu mà đi cùng người ấy mà ăn như không ăn. Đơn giản vì từ trước đến giờ đi cùng bạn bè toàn mình trả tiền (Thích thế hơn) Giờ đi cùng người ấy không phải trả tiền nên cảm giác không được tự nhiên, có cái gì gò bó, như là mình đang nợ người khác vậy

- Lúc đi chơi riêng hai người thì thực ra 3 tháng yêu nhau đi chơi riêng có 1 lần, mọi lần mình toàn rủ bạn bè đi cùng. Nhưng đi một lần mình tởn tới già, Nơi mình ở chả có chỗ nào gọi là đi chơi riêng tư cả, chứ chả nói đến phong cảnh lãng mạn đâu xa. Hai người đi ra bờ đập, xấu hổ như không còn xấu hổ hơn nữa, chả làm gì, đơn giản chỉ là ngồi nhìn, thỉnh thoảng nói vài câu. Và đó có lẽ là lần đầu tiên người ấy cầm vào ngón tay út của mình. Nghĩ đến thì cũng hài, chả ai yêu nhau 3 tháng mà chỉ cầm ngón tay.


- Mình thì tính cũng thoải mái, người ấy đi chơi với bạn thì mình cũng đi chơi với bạn mà, sòng phẳng thế còn gì. Thế mà hôm ấy về rõ ràng cả hai cùng ol yahoo nhưng chả thấy người ấy pm gì cả. Mình là con gái mà, sao mình lại pm trước chứ. Ngay cả mình còn ghét nhất những đứa con gái đi ve trai, đi dụng người khác nên mình không pm, chỉ có hậm hực, tự kỉ trong lòng thôi. Vậy mà đợi đên qua 12h cả hai vẫn ol mà không pm nhau thôi thì đi ngủ vậy.


- Có những đêm vô tình thôi mình tỉnh dậy và không ngủ được, nằm trằn trọc suốt cuối cùng quyết định gọi cho người ấy và hai người nhắn tin với nhau toàn chuyện đâu đâu, đến lúc mình buồn ngủ chả cần biết câu chuyện đến đâu nhắn mỗi tin “Em ngủ đây” thế là lên giường khò khò luôn. Chắc người ấy cũng biết nên cũng không bảo gì nữa vào lại ngủ, qua một đêm.


- Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Tối hôm ấy là tối mình nhớ nhất dường như có những sự việc gì đều không thể quên. Đầu tiên là đi học thì được nghỉ mình và bff lên nhà người bạn chơi, đi giữa đường chả hiểu thế nào lại tự dưng đâm vào cái xe ô tô đứng yên may mà chỉ bẹp giỏ xe. Lên nhà người bạn để dép ở ngoài lúc cả lũ quyết định đi trà đá, ra ngoài của một chiếc dép không cánh mà bay híc. Lại phải mượn đôi dép nhà bạn về. Trên đường thì mình nhắn tin kể cho người ấy. Người ấy cũng quan tâm hỏi han tình trạng. Một lúc sau mình đi chơi người ấy gọi điện hỏi “Nếu mình chia tay em có buồn không?!!”. Lúc đó mình thực chả biết sao mình lại trả lời là “Không”. Tại căn bản mình không muốn tỏ ra ẻo lả, níu giữ những thứ không thuộc về mình. “Vậy mình chia tay nha” “vầng” Vậy là chấm hết, cúp máy, người ấy nhắn tin vài câu, mình chỉ “vâng” “Không sao đâu ạ”. Nhưng điều ấy không làm mình phát khóc. Mà là do ngay sau khi chia tay với mình, chỉ vài phút sau người ấy nhắn tin cho bff của mình, nhưng không phải về chuyện của mình mà là về chuyện của người con gái khác, người con gái đó trước đây đã từng trong nhóm của mình, nhưng vì một số xích mích mà không chơi với nhau nữa. Người đó nhắn tin cho bff mình là hãy bỏ qua những chuyện trước đây và chơi với người đó đi. Lúc đó mình cảm thấy ức lắm. Đúng là trước đây người ấy cũng đã từng tán người con gái đó, nhưng người con gái đó không thích nên không đồng ý. Mỉnh cảm thấy mình không bằng người con gái đó, luôn luôn không bằng. Nhưng mình cũng cảm thấy chia tay lúc này là đúng, vì căn bản trong lòng người ấy đã có người khác, mà mình sẽ không có được sự toàn vẹn của trái tim người ấy, thì mình không nên níu giữ chia tay càng sớm càng tốt. Nhưng dù sao đây cũng là tình yêu đẹp của mình……………

Tình yêu tuổi học trò

Tình yêu tuổi học trò

Vôn-te đã từng nói: "Chân lí cuối cùng trên cuộc đời vẫn là tình yêu. Yêu là còn sống và còn sống là còn yêu." Phải vậy, tình yêu vẫn luôn là khúc ca ngọt ngào của muôn đời. Chừng nào con người còn hơi thở, còn khao khát thì trái tim sẽ không thôi rung động vì những cảm xúc yêu thương. Con người nói nhiều về tình yêu - tình yêu tuổi thanh xuân, tình yêu tuổi trung niên, tình yêu tuổi già. Nhưng có một vấn đề nóng bỏng trong xã hội hiện nay thu hút rất lớn sự quan tâm của dư luận là “tình yêu tuổi học trò.”

Theo quan điểm của riêng tôi, tình yêu tuổi học trò là tình cảm đẹp nhất, trong sáng nhất, thánh thiện nhất và giàu mơ mộng nhất. Người ta vẫn gọi những tình cảm tinh khôi đó là những "rung động đầu đời".

Trong đời học sinh, có lẽ đã hơn một lần bạn cảm thấy "rung động" trước một ai đó. Trước những cử chỉ quan tâm, một ánh mắt nhìn đầy trìu mến hay đơn giản chỉ là một nụ cười thân thiện của người bạn khác giới cũng có thể khiến trái tim bạn rung lên những cảm xúc của tình yêu. Bạn có thể đã mến người ấy, đã thích người ấy nhưng chưa hẳn là bạn đã yêu. Người ấy luôn hiện hữu trong tâm trí bạn mỗi lúc vui buồn, bạn luôn quan tâm đến người ấy từng li từng tí. Bạn buồn vì người ấy tỏ ra lạnh lùng với bạn hay thờ ơ trước những cử chỉ quan tâm của bạn. Đó là những biểu hiện của tình yêu nhưng chưa hẳn là tình yêu đích thực.

Ở tuổi học trò chúng ta, tình yêu không phải là điều xấu. Đó là những rung động đầu đời rất đỗi đáng yêu của con người. Có rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối về những tình cảm trong sáng đó khi đã qua rồi thời tuổi học trò. Bởi vậy, chúng ta cần tôn trọng, nâng niu những tình cảm đó. Đừng để khi thời gian qua rồi, ngoảnh đầu nhìn lại, ta cảm thấy nuối tiếc. Tuy nhiên, ở tuổi học trò, tình yêu ko phải là tất cả. Bạn có thể dành thời gian để quan tâm đến người ấy nhưng bạn đừng quên rằng nhiệm vụ chính của chúng ta là học, là xây dựng tương lai.


Mỗi ngày bạn như một con ong cần mẫn hút mật để xây dựng tương lai của mình, để cuộc đời tỏa hương thơm ngát. Nhưng nếu bạn không chín chắn, thiếu suy nghĩ thì chỉ một chút lầm lỡ, một giây phút bồng bột trong tình yêu cũng đủ làm tòa lâu đài tương lai của bạn sụp đổ. Trong giới học trò hiện nay, tình yêu dường như dã len lỏi rất sâu vào thế giới học đường. Có rất nhiều bạn học sinh đã đi quá giới hạn của tình yêu tuổi học trò và đã đánh mất đi ý nghĩa cao đẹp của tuổi học trò. Họ đã đánh mất cuộc đời trong những giây phút bồng bột nhất thời. Họ đã để lại kỉ niệm thời học trò một tì vết không dễ gì xoá bỏ được. Nhưng tình yêu tuổi học trò không hẳn là tiêu cực.

Tình yêu tuổi học trò đã chắp cánh cho rất nhiều đôi bạn cùng nhau bước chân vào giảng đường đại học. Họ đã xây dựng cho mình một tình yêu trong sáng, và đẹp đẽ. Đó là điều rất đáng trân trọng. Tóm lại, tình yêu tuổi học trò là những rung động đầu đời rất đáng yêu, rất tinh khôi. Nhưng vì nó là "rung động đầu đời" nên thường không đủ chín chắn để duy trì lâu dài. Tình cảm ấy đọng lại trong con người những kí ức đẹp đẽ về một thời tuổi học trò.

Tình bạn và tình yêu

Tình bạn và tình yêu



1. Tình bạn là mãi mãi

Trong một giây phút nào đó trong cuộc sống, bạn tìm thấy được một người bạn thân…
Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nào đó
Là người có thể làm cho bạn cười đến ngặt nghẽo đến nỗi bạn không thể dừng lại
Là ngưởi làm cho bạn tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp
Là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng thật sự cánh cửa cuộc đời vẫn chưa đóng lại với bạn và nó đang cho bạn mở ra
Đó chính là người bạn mãi mãi…
Khi bạn ngã qụy và thế gíơi quanh bạn dường như qúa đen tối và trống rỗng, người bạn ấy sẽ nâng bạn lên và làm cho sự đen tối , trống rỗng của thế giới ấy bỗng vụt sáng lên và lấp đầy những trống rỗng ấy
Người bạn ấy có thể dắt bạn qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, lúc buồn và cả những lúc rối trí, Người bạn ấy sẽ nắm lấy tay bạn và nói với bạn rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp
Và nếu bạn đã tìm thấy một ngừơi bạn như thế, bạn đã cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ, bởi vì bạn không cần lo âu, bạn đã có một tình bạn mãi mãi trong cuộc đời và nó sẽ khôgn bao giờ kết thúc…
Nghĩ về bạn và tôi muốn nói rằng …những ý nghĩ của bạn làm sáng lên những ngày tháng cô đơn, bằng cách nào đó mà bạn luôn ở đó, với nụ cười và sự vui vẻ, với tình cảm dành để chia sẻ….Bạn làm tôi mỉm cười những khi tôi buồn bã nhất…Bạn là người bạn thân nhất mà tôi đã có ….Cảm ơn vì đã là bạn của tôi .


2. Tôi yêu bạn vì

Giá mà thời gian có thể quay trở lại để mình được nói với bạn của mình rằng , mình yêu nó nhiều lắm , bởi vì :…
.Bạn đã chỉ cho tôi biết ý nghĩa thật sự của tình bạn
.Bạn luôn luôn nói những điều tôi muốn nghe
.Bạn không bao giờ bỏ rơi tôi , làm tôi lạc lõng
.Sự chân thật tuyệt đối của bạn đã giúp cho ngọn lửa tình bạn cháy mãi
.Tình bạn của bạn làm tôi xúc động và cảm xúc tuyệt vời ấy còn mãi
.Khi ở bên bạn , tôi thực sự mới là tôi , tôi luôn được nói những gì tôi thích và làm những gì tôi muốn
.Tôi có thể nói với bạn bất cứ điều gì và bạn sẽ không chê cười
.Bạn luôn có những ý tưởng thú vị
.Bạn đơn giản và bình dị
.Bạn làm tôi cảm nhận những điều mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước đó ví như vẻ đẹp của những chiếc lá khô hay sự huyền diệu của những cơn mưa
.Khi bạn và tôi cùng nhau , chúng ta có thể làm được nhiều điều kỳ diệu
.Và quan trọng hơn cả bởi vì bạn luôn là bạn - người luôn bên tôi những lúc vui buồn , thành công hay thất bại.

.


3. Người bạn thật sự

Người bạn bình thường chưa bao giờ thấy bạn khóc
Người bạn thật sự sẽ luôn là đôi vai cho bạn tựa vào mỗi khi bạn buồn khổ và cần sự an ủi
Người bạn bình thường tỏ ra khó chịu khi bạn gọi điện trễ
Người bạn thật sự hỏi xem bạn mắc kẹt chuyện gì mà ko thể gọi sớm hơn được
Người bạn bình thường lắng nghe những vướng mắc của bạn
Người bạn thật sự giúp bạn giải quyết những vướng mắc đó
Người bạn bình thường cư xử như một vị khách và đợi bạn phục vụ mỗi khi họ tới thăm
Người bạn thật sự luôn thoải mái và tự phục vụ mình
Người bạn bình thường cho rằng tình bạn sẽ chấm dứt sau một cuộc cãi cọ
Người bạn thật sự tin rằng tình bạn sẽ càng thân thiết hơn sau những cuộc tranh cãi
Người bạn bình thường luôn mong muốn bạn sẽ đến giúp đỡ họ
Người bạn thật sự luôn có mặt khi bạn cần giúp đỡ
Một người bạn thật sự ?
Đó là người vẫn gắn bó với bạn ngay cả khi tất cả người khác xa lánh bạn .


4. Tình bạn và tình yêu

*Tình bạn là khi bạn chơi với một người nhưng bạn lại thấy náo nhiệt chẳng kém gì một cuộc liên hoan.
Tình yêu là khi bạn đi dạo ở giữa phố đông người nhưng lại cảm thấy như chỉ có 2 người.
*Tình bạn là khi ở cách xa, cuộc sống của bạn vẫn như khi người đó ở gần.
Tình yêu là khi ở cách xa, cuộc sống của bạn không hề như cũ, dù bạn vẫn “cảm thấy” người đó luôn bên bạn.
*Tình bạn là khi bạn hy vọng người đó làm được những điều tốt nhất.
Tình yêu là khi bản thân bạn cố gắng mang đến cho người đó những điều tốt nhất.
*Tình bạn là khi bạn “khẳng định” bạn sẽ cố gắng ở bên cạnh người đó khi người đó cần.
Tình yêu là khi bạn sẵn sàng bỏ tất cả để ở bên cạnh người đó.
*Tình bạn có thể tồn tại dù không có tình yêu trong đó.
Nhưng tình yêu không thể tồn tại nếu không có tình bạn trong đó.

Tình yêu tuổi học trò, ai còn nhớ

Tình yêu tuổi học trò, ai còn nhớ

Tuổi học trò là thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người, bao mộng mơ và hồn nhiên trong trẻo,nhất là những năm cấp 3 với biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn đáng nhớ.

Với mình có lẽ điều đáng nhớ nhất là mối tình đơn phương dễ thương, vụng về đáng nhớ "nỗi lòng chưa một lần dám nói". Người bạn mà mình thân thiết nhất trong lớp cũng là người mà mình thích, đã nhiều lần mình muốn bày tỏ tình cảm, có những lúc rất quyết tâm, tình cảm trào dâng mãnh liệt; cố gắng dặn lòng lấy hết can đảm để nói ra tấm lòng...nhưng chả hiểu sao mỗi khi đứng trước mặt người bạn ấy, nhìn vào đôi mắt ấy con tim mình lại bối rối, mọi quyết tâm chạy hết đi đâu mất. và cứ như thế, mỗi khi lần lữa là cơ hội nói ra lời yêu của mình lại trôi qua đầy đáng tiếc! 


- Năm lớp 10, khi mới chân ướt chân ráo vào cấp 3, mình chưa có gì ấn tượng lắm đối với bạn. Chỉ biết bạn qua thằng bạn thân, ngày xưa học cùng cấp 2. Ấn tượng duy nhất của mình về người ấy là làn da trắng trẻo, đôi mắt híp mà mỗi lần người ấy cười lại tít hết cả vào mình rất thích ngắm bạn khi bạn cười, không hiểu sao cuốn hút đến vô cùng.

- Năm lớp 11, khoảng cách là 5m. mình và bạn ngồi hai dãy khác nhau, mình ngồi bàn dưới nên thỉnh thoảng trong lớp hay nhìn trộm bạn.hehe.cái này chắc nhiều người trải qua rồi nhỉ . Trong mình đã phần nào hình thành tình cảm cho bạn, sau những lần nói chuyện phiếm mình cảm thấy muốn gần bạn nhiều hơn, muốn gặp bạn thường xuyên hơn để có cơ hội ngắm bạn ở cự ly gần.

- Năm lớp 12, khoảng cách chỉ còn là 1m, mình và bạn ngồi hai bàn đối diện nhau. Mình còn nhớ mãi những lần trao đôi bài, chí chóe, bàn bài trong giờ kiểm tra bị thầy giáo bắt được, ghi vào sổ đầu bài rồi bị phạt trực nhật, hihi, lần đó cực kỳ đáng nhớ nhá ^^. Ngồi gần giúp mình có cơ hội nhìn bạn nhiều hơn và mình biết rằng bạn chính là người mà mình kiếm tìm bấy lâu nay. Năm lớp 12 cũng là năm mà có nhiều để lo nhất, bâng khuâng trước bao điều, lo lắng về tương lai, những kỳ thi sát hạch, thi tốt nghiệp rồi thi đại học... Đã nhiều lần mình muốn bày tỏ với bạn nhưng lại sợ, sợ làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của hai đứa nên lại để cơ hội trôi qua!


Ngày chia tay, trong lòng ai cũng bồi hồi xao xuyến, những kỷ niệm đẹp nhất, những đứa bạn nghịch ngợm nhưng lại rất thân thiết, nhưng lo lắng cho kỳ thi đại học quyết định cuộc đời...Mình cũng không còn gì hối tiếc trong quãng thời gian tuyệt vời ấy, không thể nào quên. Và cuối cùng mình đã quyết định chôn sâu tình cảm vào đáy lòng, để cho mối tình đơn phương vụng về ấy in sâu trong tim như ký ức đẹp nhất cuộc đời này! Khi đã vào đại học, ai đứa vẫn học chung trường nhưng không được gặp nhau thường xuyên như ngày xưa vì hai đứa học ở 2 khoa khác nhau và lịch học thì khác nhau hoàn toàn. Cùng với đó là những bộn bề cuộc sống, những lo toan cơm áo gạo tiền đã khỏa lấp đi những cảm xúc tuyệt vời!

Nhưng minh chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì đã dành tình cảm cho người con gái ấy! Người con gái đầu tiên đã làm cho mình rung động.

Học trò là thế, hồn nhiên, trong trẻo và đáng nhớ!.

Chuyện tình yêu học trò

Chuyện tình yêu học trò

Bài viết sau được trích từ mục Tâm Sự của Vườn ươm tâm hồn. Một bạn trai đã gửi gắm rất nhiều tâm tư, tình cảm của mình vào bài viết này. Vườn ươm tâm hồn xin trích đăng lại bài viết này và chúc cho chuyện tình của các bạn mãi đẹp như thuở học trò thật trong sáng và nhiều mộng mơ.


Lúc nhỏ, mình cứ khăng khăng đòi đi tu và sống như một thầy tu, không ăn thịt, không sát sanh và cũng không nghĩ tới chuyện lấy vợ. Mình nghĩ đó là một sự ràng buộc và chẳng có gì thú vị khi yêu một người con gái. Người ta nói: "ghét của nào trời trao của nấy", ở đây cũng không phải ghét mà chỉ là không muốn nhưng cái gì tới cũng sẽ tới...

Từng được mọi người biết tới bởi một số tính đặc biệt, trong đó có nhát gái. Hi, cho tới năm lớp 9 thì mình chưa dám nhìn thằng vào mắt một cô gái nào (trừ bạn học đã quen lâu) và luôn nổi mặt đỏ lên vì ngại. Rồi khi lên tới cấp 3, mặc dù cũng chưa nghĩ tới mình sẽ yêu ai nhưng cũng cảm thấy thích nói chuyện với các bạn về chủ đề yêu và từ lúc nào mình trở thành một cái cây ngồi nghe người khác tâm sự về chuyện tình của họ, đôi khi lại cho họ một lời khuyên và tư vấn theo cách mình nghĩ. Rồi từ đó, hết nam đến nữ, mình được họ tin tưởng và quý như một người bạn thân, có lẽ họ cũng cho mình biết yêu là như thế nào và trải qua như thế nào. Một kinh nghiệm hiếm có phải không các bạn :)
Năm lớp 10, kế lớp mình có một cặp song sinh nữ HL khá đặc biệt, họ giống nhau là chuyện bình thường nhưng họ được cùng được học lớp chọn ban A như mình và có vẻ rất thông minh nhanh nhẹn. Biết thế thôi chứ cũng không quan tâm lắm.

Qua tới lớp 11, họ vẫn học phòng kế lớp mình, lúc này mình biết thêm rằng họ ngoài học giỏi, đẹp gái lại có giọng hát rất hay và thùy mị hơn người khác, bởi chưa bao giờ mình nghe họ chửi ai một câu nặng, khi giận thì họ im lặng và thường kể cho nhau nghe rồi thôi. Mình cũng quý điều đó mà bắt đầu để ý thêm về họ… Vào một ngày đặc biệt khoảng giữa kì 1 năm ấy, có một anh bạn chung lớp mời mình cùng 8 người bạn nữa vào phụ đám cưới cho chị gái. Nữ thì bưng lễ, nam thì tiếp tân, kể cũng vui, nhưng vui hơn khi anh chàng nói có hai cô nàng đó cũng đi. Hờ hờ, nghĩ chưa được tiếp xúc nói chuyện lần nào nên đây là dịp mình làm quen đây, nhưng cũng chẳng tính toán gì chuyện yêu đương. Sau đợt đó 10 đứa trở thành nhóm bạn thân, cùng học cùng chơi và cùng tâm sự. Có 6 cô gái thì 4 cô kia lúc nắng lúc mưa, giận dỗi rồi đủ thứ trò với người khác, còn hai chị em họ thì cứ bình thường, phải nói hiền không hiền nhưng suy nghĩ chín chắn hơn. Tính cách mình cũng vốn thế nên có vẻ hợp chơi với nhau, giống như nhóm nhỏ nữa trong 10 đứa và ngày kia mình được gọi là sư huynh như một kiểu anh em…

Hai chị em giống nhau, nếu thích thì cũng chẳng biết theo cô nào đâu, nhưng chắc trời ghép đôi như định sẵn. Chị em họ có những lúc không có xe đi học, trước từng đạp xe sau không quen đạp nữa và cũng chẳng muốn đi bus vì lý do gì đó, vậy nên họ thường quá giang đi và về. Vì 3 huynh mụi chơi thân nên mình thường được cô em nhờ chở. Mà mình trong lớp cũng có vài ba cô để ý nên hay bị chọc, lúc đầu ngại riết nhờn luôn, tụi nó nghĩ mình tim sắt, thành ra khi thường xuyên chở cô bé ấy ai cũng nghĩ là mình đã biết yêu, tụi nó lại trở nên sôi nổi hơn. Nhưng cũng thấy có những cảm giác lạ từ những ngày đi chung ấy, bữa nào không gặp mặt thì thấy bồn chồn, mà lớp thì sát bên nhưng không dám qua chơi vì ngại. Một ngày mình vẽ một bức tranh một cô gái mặc áo dài tặng cho họ (tính vẽ 2 nhưng vì khó mà vẽ giống y nét cũ được nên thôi) nhưng cũng chẳng biết đưa ai, ra chơi tặng nhanh cho cô chị như một cách giấm dúi ánh mắt bạn bè xung quanh. Ra về lại chở cô em như thường lệ và mình cũng hỏi thấy tranh đẹp không, nhưng cô ấy trả lời kiểu nghĩ ngợi: “Đ tặng cho H mà”. Mình đính chính lại rằng tặng cả 2 và đó là món quà đầu tiên tặng họ…

Nói về cái nhóm 10 đứa, ngày đó sôi nổi hẳn lên, nhiều người biết đến trong các hoạt động, văn nghệ và học nhóm sau mỗi giờ tan học (ôi nhớ quá). Và trong số đó mình nhớ nhất là bài “Tình thơ” tốp ca hát múa luôn, đứng kế chị em họ, mấy đứa soạn kịch bản ra có đoạn múa là tay người này đặt vai người kia đi qua đi lại. Lúc ấy mình đứng giữa, và giẫy nẩy lên và không muốn tập nữa vì trước giờ có bao giờ đụng vào người con gái đâu, nếu các bạn đọc lại được cái này chắc cười dữ lắm đây. Nhưng sau một hồi động viên mình cũng “tập” được và biểu diễn tiết mục ấy giải lớn hẳn hoi. Cái chính không phải là ở đó mà tối hôm chở L (em) về, cô ấy mở điện thoại lên bài gì đó một giọng nữ rất nhí nhảnh, mình nhớ mang máng vài chữ là “anh như là ánh sao… đưa em lên trời cao…” gì đó và L hát theo nữa, lúc này mới chợt nghĩ tới một mối tình thực sự cho mình và không ai khác chính là cô ấy. Không kể chắc cô ấy không nhớ cái này đâu nhưng những thứ đánh dấu mốc quan trọng thế mình đâu quên được, hi.

Rồi từ đó mình chăm chỉ thường xuyên hơn trong việc giúp đỡ chị em họ học và thường xuyên nhắn tin hơn. Nhưng cho tới khi hè giao giữa lớp 11 và 12, chị em họ về ĐN làm và QT thăm quê. Họ cắt liên lạc hay mất liên lạc sao đó mà cả tháng trời không trả lời điện thoại, mình một phần giận một phần buồn rồi mình không liên lạc nữa. Tưởng quên đi chuyện tình cảm nhưng đầu năm lớp 12, vào học lại rồi thì cũng gặp. Trớ trêu hơn là học 2 dãy khác nhau và bị ngăn cách bới một cái sân rộng và một dãy khác, đâm ra lâu lâu gửi xe mới gặp. Mình không thèm hỏi số điện thoại nữa nhưng họ cũng chẳng nói gì, đến một bữa gặp mới trách H là đổi số rồi sao lâu không gặp, thế là H cho lại số, cũng tính chẳng lấy làm gì nhưng lưỡng lự sao vẫn móc điện thoại ra bấm. Trưa hôm sau, chợt nhận được tin nhắn chị em họ gửi qua (không rõ là ai nên cứ gọi chung thui) đố mình giải một đống dấu sao và gợi ý là 14, 20, 13 và liên quan tới những ngày đặc biệt trong năm nhưng không phải ngày, giải trong 30s nữa chứ. Ui trời khó không thấy đường luôn, mà cũng cắm đầu giải, hi giải tùm lum đáp án mà bị sai hết, họ cũng chẳng giải mà chỉ kêu tới ngày đó thì nói cho nghe, các bạn biết không qua 2 năm rồi, tức là qua ngày đó rồi mà chưa thấy nói, thỉnh thoảng có nhắc lại sợ họ quên. Hỏi thăm bạn bè chẳng ai giải ra, có nhỏ bạn nói số 14 nghĩa là bên nhau trọn đời, eo ơi chẳng biết đùa hay thiệt mà mình cũng nghĩ 14 tức là ngày valentine, thành ra lại đút đầu vào tình yêu. Tới cách đây khoảng 6 tháng mình đã giải ra, kết quả thật khó tưởng tượng, chẳng liên quan ngày nghiếc gì cả. Hi để các bạn giải cho vui.

Mình cũng lãng mạn chút xíu, vô tình khám phá được vùng đồi rất cao và đứng ở trên thấy toàn bộ cảnh một xã luôn. Thế là một sáng nọ, dẫn chị em họ lên xem, có vẻ rất ngạc nhiên về điều đó. Nhưng mình cũng nói rằng tranh thủ thì cứ lên ngắm kẻo sau này cao su gần đó lớn hết thì không còn được xem nữa đâu, và sau hơn 2 năm, nay mình quay về thì tầm nhìn đã khuất hẳn. Thật đáng tiếc về điều đó.

Ukm mà vậy chứ yêu ra yêu mà học thì ra học, ngày đó mình đứng top của trường nên cũng chẳng dám lơ là, thậm chí đôi lúc vì tình mà học còn dữ dội hơn nữa, mục đích để kèm cho họ, hi. Chẳng là họ cũng muốn thi khối A cùng khối của mình thì dễ rồi, nhưng họ sợ rớt tốt nghiệp, thế là cứ lo ôn cho họ mà kiến thức của mình cũng ôn chắc hơn. Năm ấy mình thủ khoa tốt nghiệp của trường, sướng ngất ngây luôn và tiếp tục giúp họ ôn đại học mà cũng chẳng vụ lợi gì cả, lâu lâu được bữa cơm cay của gia đình (ấn tượng khó phai). Miết rồi ăn quen luôn, cứ bữa là ăn, chẳng khác gì thành viên trong nhà. Mặc dù để L học nhưng lâu lâu cũng moi chuyện tình cảm ra tâm sự. Sau bữa chia tay lớp để ai nấy tự ôn thi ĐH, mình chở L về như thường, rồi cũng hỏi tính đi dạo ở đâu xíu không rồi về, L nói đi đâu đó ăn uống đi rồi bữa đó L đãi. Cuối cùng mình chọn lên lại quả đồi cũ thăm, giống như sắp phải đi xa và không còn gặp lại nó nữa, rồi lên đó tâm sự được một lúc, mình cũng hỏi chuyện luôn, mà từ đó tới giờ mình nghĩ đó chắc là câu tỏ tình trắng trợn nhất mình từng biết: “Nếu được thì sau này L cưới Đ nha”. Hơ hơ, tự nhiên mất hết sự hồn nhiên của mình luôn, mà thay vào đó là một kẻ đang yêu mãnh liệt. Đã vậy cách ngồi còn chẳng giống ai nữa, 2 đứa ngồi trên xe máy, mình ngồi trước và chẳng thấy mặt L luôn, ấy vậy mà mình nói liên hồi luôn và sau đó mới phát hiện cô ấy khóc (khi mình bẻ gương chiếu hậu lại chứ cũng chẳng ngoái lại tí nào). Thiệt đúng là gà mơ. Hi

Trưa đó cố ý chạy thật chậm để mắt cô ấy hết ướt rồi đưa về, đã vậy còn gặp thêm bà thím nữa mới ghê. Xong bữa đó là cứ mấy tối liền đó 2 đứa nhắn tin ít thì 1,2h sáng còn không thì trễ nhất là 4h, đăng kí 3 lần SMS của Viettel mới đủ. Mà nội dung chính thì có gì đâu, mình cứ hỏi xin cưới, còn cô ấy thì chối vì chưa nghĩ tới, vì có bạn trai rùi, nhưng cách vài tin lại cho mình một tin kiểu như “cũng rất mến”, rùi cũng tâm sự suy nghĩ của cô ấy với mình, ui thế thì mình cứ nghĩ giống như là cũng đã yêu mình rồi nhưng chưa đồng ý ra miệng thui, rồi theo đuổi từ đó luôn.
Sau cô ấy cùng chị rớt ĐH NV1 nhưng xét thì đậu, gia đình không cho lên Tp học, nên cô chị học trường tỉnh, còn cô em thì quyết tâm ôn sang năm thi lại, còn mình thì vào ĐH Kinh Tế TP như mong đợi. Sau khi có kết quả, họ buồn 1 mình buồn 10, vì họ chỉ quan tâm tới trường họ đậu thôi, còn mình thì nghĩ tới cả chuyện tình cảm nữa. Ở xa vậy chắc là đứt tơ mất, sau này còn chút hi vọng lóe lên khi L quyết định ở nhà ôn sang năm thi lại, mình nghĩ đó là nghị lực cô ấy và một phần có thể vì mình (đó là mình nghĩ thôi chứ L cũng không nói). Rồi trên này học thì vẫn cứ học, mình từng nhát như củ đậu nhưng may mắn gặp vài cơ hội và những người đi trước tốt bụng giúp đỡ, rồi cũng trưởng thành lên theo đúng xương cốt người học kinh tế. Còn tình yêu thì mình vẫn hướng chỉ có 1 người mà thôi, chẳng hiểu sức hút tình yêu của mình xuất phát từ đâu nữa, thế là vẫn duy trì được ngọn lửa của mình, lên Tp tiếp xúc nhiều người hơn, nhiều cô gái nhưng mình cũng chỉ coi là bạn bè bình thường và chẳng có cảm xúc bằng khi về gần L. Cô ấy giờ không thi nữa mà cũng may mắn được làm tại quê nhà và công việc rất tốt, mình cũng ủng hộ cô ấy mặc dù cũng muốn L được học gần mình.
Tình đời cũng có lúc thử thách hoặc trêu chọc, cô ấy ở quê thì trai đến hỏi nườm nượp. Mình ở đây thì cũng có những cô gái ngỏ lời thật lòng. Đôi lúc nghĩ mà tủi vì người mình yêu thì không có câu trả lời rõ, còn người không yêu thì đeo theo, rồi từ cảnh mình mà nghĩ tội người khác, mình toàn nói là chưa nghĩ tới hoặc đã có bạn gái rồi không. Nhưng lắm lúc hỏi thăm thì cô ấy cũng chửa yêu ai cả, lại là chút hi vọng nữa.

Năm tháng trôi đi, thấy tình yêu có những lúc im lặng, có lúc lại sôi nổi tám suốt đêm. Nhưng có lẽ chưa có lần nào gọi là giận nhau hoặc nói lời chia tay chia tiếc như người ta. Mà chỉ khuyên nhau hãy đi tìm hạnh phúc khác cho mình, biết đâu sẽ tốt hơn. Ấy vậy mà qua xong mấy lần đó lại càng gần hơn nữa.

Nhiều kỉ niệm khi xa nhau, nhưng nhớ nhất 1 lần bị lừa đau, dù biết lừa nhưng cũng làm to một trận rùi xẹp. L mời về ăn đám cưới, mình hỏi của ai thì lại nói là không phải cưới mình, thì khác nào ý nói cô ấy cưới người khác đúng hok, mình nghĩ với công việc cô ấy như vậy thì cũng có thể lắm. Không tin xong nhắn hỏi cô chị H, thì lại nhận được tin nhắn là đám cưới của L chứ ai, hơ hơ, sốc lắm. Biết trò đùa này cũng có thể diễn ra mà, rùi nghĩ lại nhà đó còn một anh trai và một chị gái sắp cưới, chắc không phải, thế là chơi liều bấm số bố của hai đứa gọi luôn, sợ một tí nhưng chắc ăn. Té ra gặp anh trai, cuống quá hỏi thăm tí xíu rồi cũng chỉ biết anh không cưới. Chị thì có số mà chị bỏ rồi. Đêm đó mất ngủ, nước mắt trào ra, sáng hôm sau chẳng đi làm nổi luôn. Thế là ngày hôm đó nói cho một trận luôn, dù cũng chẳng phải chửi nhưng trách sao không nói rõ ràng, ấy vậy mà cũng kiên trì nghe mãi sau mới nói là đám cưới chị. Chơi cho một chập nữa rùi dịu xuống. Chắc sau lần đó, cô ấy mới hiểu mình hơn nữa, rồi hai đứa trao đổi thêm về gia đình, sức khỏe, quan tâm hơn trước. Bữa đám cưới mình cũng về, chụp hình với gia đình nhà gái, được chọn làm rể phụ khi đưa dâu nữa, ngó qua ngó lại có mình là đối tượng duy nhất nên tình yêu lại được nuôi tiếp.

Tết về lại gặp, tặng chút quà nhỏ nhưng nội dung ý nghĩa. Mặc dù lên đây học nhưng trước mình cũng có khát vọng muốn được tự lập sớm nên lủi thủi đi làm đủ thứ. Dù không nhiều nhưng cũng là mồ hôi nước mắt của mình, và đó cũng nhờ được ba mẹ rèn luyện từ nhỏ làm nhiều việc để quý trọng đồng tiền. Sau này mới có ý định làm giàu để sớm cưới L về kẻo con gái qua xuân thì bị ép gả mất. Vậy nên trong đám sinh viên quê lên đây học thì mình là trong số ít ốm đi. Xấu trai hơn trước nhưng có thể cô ấy hiểu mình và cũng chẳng chê bai gì. Có cái nữa là con trai thường tặng quà xịn cho con gái trong những dịp đặc biệt, mình thì cũng giống sinh viên khác thui, có bao nhiêu lo ăn rồi học rồi chi phí ở đây, làm bao nhiêu tích lại thì cũng xài vì không muốn phiền gia đình. Thế nên toàn tặng tranh ảnh, rồi cây cảnh, chẳng biết còn không nhưng tranh ảnh nhiều lắm mà bị dẹp hết rồi, cây thì chết. Nhiều lúc thấy thế buồn nhưng cũng ráng cười, trong khi cô ấy tặng món nào thì mình giữ im món đó, từ đèn cầy trái tim, hình gốm, tới hộp điện tử có 2 con chim hót được…

14/2 vừa rồi cũng tặng cô ấy một hộp kẹo mà nghe nói bỏ cốp xe về hỏng rồi. Nhưng cô ấy cũng vào nhà mình chơi với đám bạn 10 đứa cũ cả ngày mới về, chứng tỏ cũng chẳng có anh nào tặng hoa cô ấy nữa. Sau đó 1 ngày, mình mới biết rằng cô ấy cũng chưa tin mình nhiều, và cũng chẳng chắc là 2 đứa cưới nhau, trong khi mình vẫn luôn khẳng định là kiên trì chỉ có một người yêu thôi. Vậy nên mình quyết tâm làm ăn thành công thật sớm để về thực hiện lời hứa, sau 2 hôm tâm sự nữa L cũng đồng ý 4 năm sau nữa sẽ cưới và 2 đứa đã kể về ước mơ tương lai như thế nào. Giờ mới thực sự là nhận được câu trả lời của tình yêu, dù tương lai ra sao nhưng mình vẫn coi người này là một nửa của mình. Và phấn đấu vì tương lai con cháu nữa…

Bạn nào đọc hết bài tâm sự về chuyện tình của mình thì cũng cho mình cảm ơn vì đã lắng nghe nhé. Và mình có lời nhắn nhủ tới các bạn đang đeo đuổi tình yêu rằng: “Hãy kiên trì theo đuổi điều mình mong muốn, một ngày nào đó cũng sẽ được đáp lại thôi, quan trọng là ở cách ứng xử của mình không quá lỏng không quá chặt và biết kiềm chế những lúc sắp tan vỡ”.

Tự hỏi rằng mình đã iu?

Tự hỏi rằng mình đã iu?

Em bỏ lại sau lưng những muộn phiền những hoài nghi về một tình yêu mong manh dễ vỡ, một niềm tin đặt nhầm chỗ để nụ cười ngày nào vương lại trên môi …


Lá bỏ rơi cây, bay theo gió…

Nắng bỏ rơi mưa, bay theo mặt trời…

Mây bỏ rơi bầu trời, tan vào cõi hư vô…

Ánh mắt bỏ rơi nụ cười, lạc trong những dòng nước mắt…

Anh bỏ rơi em, cuốn đi như cơn lốc giữa lòng bão nổi…

Em bỏ lại sau lưng những giận hờ vu vơ, những mơ mộng dại khờ của một thời tuổi trẻ…

Em bỏ lại sau lưng những cảm xúc yêu thương, nhiệt tình níu lấy cái vẻ bề ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo…

Em bỏ lại sau lưng những muộn phiền những hoài nghi về một tình yêu mong manh dễ vỡ, một niềm tin đặt nhầm chỗ để nụ cười ngày nào vương lại trên môi…

Khép chặt trái tim như khép lại một nỗi nhớ không tên…

Khép cả những giận hờn, những vô tình những vội vã, những âm thầm lặng lẽ để gửi lại nỗi buồn phía sau lưng!


Rồi anh cũng sẽ đi, nhẹ bẫng, nhẹ bẫng... Ảnh: internet

Khép lại rồi mình vẫn bước qua nhau

Như cơn gió vô tình làm thay lá

Khép lại rồi sẽ không còn vội vã

Những muộn phiền chợt đến rồi chợt đi.

Giữa đêm mưa hè… Thấy dòng đời nhẹ như gió… Rồi gió sẽ cuốn đi!

Rồi anh cũng sẽ đi, nhẹ bẫng, nhẹ bẫng... Không còn nỗi buồn nào trú ngụ, không còn nỗi phiền muộn qua đôi mắt màu đen ấy... Cũng chẳng còn những tiếng thở dài... Rồi thì anh muốn về một chân trời nào đó không có em.

Chỉ như em vừa lướt qua, đong đếm lại quá khứ và khẽ thì thầm gọi tên anh. Anh còn nhớ không? Anh còn giữ lại chút gì của chúng ta hay anh đã nhanh chóng bỏ rơi tất cả như cách anh bỏ rơi em?

Con đường ấy, lá vàng bay trong gió, lá cùng gió hát khúc ca nào đó thân thương để tim mình chùng xuống một nhịp…

Vẫn là ánh mắt đó thôi, vẫn là nụ cười đó thôi nhưng chúng ta lạc nhau mất rồi…

Khép lại một nỗi nhớ không tên. Khép lại cơn mưa nhạt nhòa ẩn hiện…

Để tự hỏi rằng mình đã yêu?...